Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Lăng Tu dựa lưng vào một bồn nước, sắc mặt ảm đạm, trên trán rịn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mồ hôi đầm đìa, tất cả đều là thống khổ. Hắn cắn răng, nhắm mắt lại, tựa như một con lang bị thương, yên lặng liếm vết thương, không cần bất luận kẻ nào thương hại, một mình thừa nhận hết thảy đau nhức trên người.
Mồ hôi rơi xuống từ chóp mũi, vết thương phía sau lưng cùng với bên trong thân thể hắn đang được năng lực phục hồi cường đại từ từ khôi phục.
Bạch vô thường vẫn núp trong bóng tối quan sát hắn, càng ngày càng cảm thấy thân phận của hắn rất khả nghi.
Bởi vì chỉ có biến chủng, thân thể mới dị thường rắn chắc, giống như Lăng Tu chồng đỡ một vật nặng hơn bốn tram cân rơi vào người mà không có bị gì, tuyệt đối là có vấn đề.
Ở khi hắn trầm tư thì, Lăng Tu đã đứng lên, phun ra một ngụm trọc khí, tự do hoạt động một cái, sau đó liền rời đi. Trên mặt Bạch vô thường lộ ra vẻ vô cùng khiếp sợ, nghĩ thầm: vừa mới nay Lăng Tu vẫn còn dáng vẻ bệnh như sắp chết, làm sao có thể khôi phục khí sắc ngay được, hồn nhiên như một người không có chuyện gì vậy?
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Coi như là biến chủng, năng lực khôi phục thân thể cũng không có mạnh như vậy!
Bạch vô thường nghẹn họng nhìn trân trối, đây tuyệt đối là một ngày hắn cảm thấy sợ hãi nhất.
*
Triệu Lang Nhi đang lo lắng đi tới đi lui ở trong đại sảnh, khi thì nhịn không được quở trách Trần Hào và Lương Ưu hai câu.
"Các ngươi thật là ngu ngốc, ngay cả tìm người cũng không xong, nếu như tên kia xẩy ra cái ngoài ý muốn gì, bản cô nương nhất định sẽ các ngươi lãnh hậu quả, hừ!"
Khi Lăng Tu dùng thân thể đỡ thanh sắt nặng bốn năm trăm cân cho nàng, lại liên tưởng tới thái độ lúc trước nàng đối đãi Lăng Tu, còn suy nghĩ đem việc đánh đuổi hắn, liên hợp cùng Hàn Vũ để làm hắn khó chịu, trong lòng Triệu Lang Nhi liền hổ thẹn vạn phần, bức thiết muốn gặp hắn nói lời xin lỗi.
Trần Hào và Lương Ưu cúi đầu yên lặng nghe giáo huấn, bọn họ cũng rất kỳ quái, làm sao Lăng Tu lại chạy nhanh như vậy, chân trước hắn mới vừa đi chân sau bọn họ liền đuổi theo, nhưng lại không thấy bóng dáng lăng Tu đâu.
"Đúng vậy đúng vậy, lăng đẹp trai bị hộc máu, khẳng định đã bị nội thương rất nghiêm trọng, nếu như hắn đã xảy ra chuyện, các ngươi cứ chờ bị ta và Lang Nhi hành hạ đi?." Sở Mộng lên tiếng phụ họa nói, nàng rất cảm kích đối với Lăng Tu.
Vừa nghĩ tới Lăng Tu có khả năng đã xảy ra chuyện, Triệu Lang Nhi liền vội tới nước mắt đã đảo quanh ở trong hốc mắt, bắt hai cánh tay Sở Mộng, nói: "Dao Dao, ngươi nói hắn có xảy ra chuyện gì không? thanh sắt nặng như vậy nện ở trên người, đầu khớp xương cũng có thể bị đập vỡ, nếu hắn đã xảy ra chuyện, ta cũng sẽ không tha thứ cho chính bản thân!"
"Lang Nhi, ngươi đừng nói, ta cũng rất lo lắng cho hắn nha!"
Sở Mộng cũng vô cùng nóng nảy, nàng vốn bởi vì dáng dấp Lăng Tu anh tuấn mà có hảo cảm với Lăng Tu, hôm nay Lăng Tu vừa cứu nàng một mạng, ở trong lòng nàng, vị trí của Lăng Tu đã như ngồi hỏa tiễn mà phóng lên rất cao.
Hai thiếu nữ ôm nhau mà khóc, Triệu Lang Nhi bởi vì cảm thấy mình đối với Lăng Tu quá tệ, hổ thẹn mà khóc lên, mà Sở Mộng còn lại bởi vì nàng khóc thì khóc.
Cánh cửa biệt thự đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người xuất hiện ở cửa vào. Trần Hào và Lương Ưu, cùng với Triệu Lang Nhi và Sở Mộng nhất tề sửng sốt.
Khí sắc bình thường, hai tròng mắt lấp lánh hữu thần, trước sau như một, đó không phải là Lăng Tu thì là ai.
Lăng Tu dùng một ánh mắt quái dị liếc nhìn hai thiếu nữ ngồi chồm hỗm trên mặt đất ôm nhau mà khóc, sau đó không nói được lời nào mà đi qua người các nàng, tự mình đi lấy nước uống.
Thẳng đến khi hắn uống hết ly nước, Trần Hào và Lương Ưu mới hồi phục tinh thần lại.
"Lăng tiên sinh, ngươi... Thân thể của ngươi không có... Không sao chứ?" Trần Hào đã nói không mạch lạc, vẻ kinh hãi hiển lộ ra.
"Ta không sao!" Lăng Tu cười yếu ớt nói.
"Là không có chuyện gì thật sao?" Lương Ưu thật không dám tin tưởng, bị vật nặng đến bốn năm trăm cân đập trúng, làm sao có thể không có việc gì được.
"Đa tạ quan tâm, ta thực sự không có gì chuyện."
Lăng Tu vỗ vỗ vai bọn họ, cầm một chén nước, đi ra ngoài.
Mà Triệu Lang Nhi và Sở Mộng từ đầu đến cuối cũng không có khôi phục lại từ kinh ngạc, chờ các nàng chạy ra bên ngoài biệt thự, đã thấy Lăng Tu ngồi ở trên mái nhà biệt thự, uống hết chén nước sau đó liền nằm xuống.
Nhắm mắt dưỡng thần! Dương dương tự đắc!
Trần Hào và Lương Ưu cuối cùng xác định xuống được, Lăng Tu không có gì đáng ngại, bằng không không thể có thể bò lên trên nóc biệt thự nhanh như vậy. Bọn họ lúc này đã hoàn toàn đứng hình, trong lòng hoảng sợ thầm nghĩ: chẳng lẽ Lăng tiên sinh là quái vật tập đoàn evo nghiên cứu ra sao?
Làm một phần tử của bộ ARR, địa vị của bọn họ tuy rằng không cao, lại nghe nói qua nội bộ tập đoàn có rất quái vật sinh hóa kinh khủng, đều là căn cứ theo đặc tính biến chủng, người sinh hóa và tang thi, cải tạo người bình thường thành một cỗ máy chiến đấu phi thường cường đại, cho nên bọn họ mới có thể ngờ vực vô căn cứ như vậy.
Đương nhiên, Triệu Lang Nhi và Sở Mộng lại không biết điều này, các nàng chỉ biết là Lăng Tu bình yên vô sự, không khỏi vui mừng cực độ.
"Này, Lăng Tu, xin lỗi, trước đây ta không nên có thái độ như vậy đối với ngươi, còn có, ngày hôm nay cám ơn ngươi đã cứu ta và Dao Dao!" Triệu Lang Nhi hô lên nói với Lăng Tu.
Lăng Tu hồn nhiên như không nghe thấy, cũng không nói một câu, với hắn mà nói, cứu Triệu Lang Nhi chỉ là hắn vì hắn cần Triệu Lâm Di, không có lien quan gì tới nàng.
Triệu Lang Nhi cũng không giận, cười khanh khách nói: "Lăng Tu, ngươi muốn ăn cái gì, ta gọi bảo mẫu làm cho ngươi. Ngươi không nói, ta gọi bảo mẫu đều làm một phần cho ngươi. Bảo mẫu ta nhà biết làm rất nhiều."
Nói xong, lôi kéo Sở Mộng đi vào nhà trong, gọi bảo mẫu xuống bếp nấu ăn, để khao thưởng Lăng Tu.
Lăng Tu lắc đầu, thở dài một tiếng, nghĩ thầm: Tiểu nha đầu chính là tiểu nha đầu, bởi vì cứu nàng một mạng, liền thay đổi thái độ đối đãi với hắn.
Bộ ARR, khi nghe xong Bạch vô thường tự thuật, Lý Lâm khó có thể bảo trì trấn định đứng lên từ chỗ ngồi.
"Ngươi nói hắn bị thanh sắt rơi từ trên cao đập trúng, thoáng nghỉ ngơi chỉ chốc lát là đã không có chuyện gì?"
"Đúng vậy, là thuộc hạ tận mắt nhìn thấy."
Bạch vô thường khẳng định nói, "Hơn nữa trọng lượng thanh sắt này, chí ít cũng bốn trăm cân trở lên!"
Ánh mắt Lý Lâm lộ ra vẻ ngưng trọng, Lăng Tu không chỉ có lực lượng người sinh hóa, còn có khả năng là biến chủng, tuy nói khả năng này hầu như là số không, nhưng vẫn có thể xẩy ra, bằng không giải thích thế nào chuyện đã xảy ra trên người Lăng Tu.
"Xem ra, có cần phải kiểm tra lại rồi!"
"Thuộc hạ cả gan hỏi một câu, nếu mà xác nhận hắn là biến chủng, bộ trưởng dự định xử trí hắn như thế nào?" Bạch vô thường khom người hỏi.
Lý Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, hừ nhẹ một tiếng nói: "Đương nhiên là giết bất luận tội, hết thảy biến chủng đều phải thanh trừ, không có ngoại lệ." Trong mắt hiện lên hàn quang, đằng đằng sát khí.