Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 394 - Chương 395: Thì Ra Là Thế

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 395: Thì ra là thế

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Buổi tối phủ xuống, các đèn nê ông đủ loại màu sắc làm cho cả khu một trở lên mỹ lệ, mê loạn mắt người.

Khi thu được tin tức Lý Lâm mời ăn cơm thì, Lăng Tu cũng không có ngoài ý muốn, ban ngày vì bảo hộ Triệu Lang Nhi mà dùng thân thể đỡ một đòn kia tất nhiên sẽ khiến cho nàng hoài nghi, nói ăn cơm chỉ là cái ngụy trang, kì thực là muốn xác nhận hắn có phài là biến chủng hay không.

Sauk hi nói rõ tình huống với Nam Tung Sơn, Nam Tung Sơn liền nói cho hắn biết, dùng "Morphine" có thể ở chế trụ việc biến chủng bài xích với thức ăn bình thường trong thời gian bốn năm canh giờ, thế nhưng bốn năm mấy giờ sau, một loạt phản ứng sẽ theo nhau mà tới, ngoại trừ tiêu chảy, cũng sẽ sinh ra khó chịu và đau đớn.

Vì để Lý Lâm không hoài nghi, trước khi Lăng Tu đi tới địa điểm nàng chỉ định, đã không chút do dự uống hơn mười viên morphine.

20 phút sau đó, đi tới một nhà hàng xa hoa tên là "Hoàng thượng hoàng", toàn bộ nhà hàng đều có âm nhạc du dương dễ nghe, là vì có người biểu diễn đàn vi-ô-lông, Piano cùng. Bầu không khí rất an tĩnh, ngọn đèn làm cho người ta có một loại cảm giác mông lung.

Lăng Tu vốn tưởng rằng Lý Lâm sẽ đem đánh đuổi tất cả khách hàng đề bao hết nhà hàng, dù sao như vậy mới phù hợp với tính tình của nàng, nhưng trên thực tế lại không có.

Hắn liếc mắt liền thấy Lý Lâm ngồi vị trí phía trước cửa sổ, trong con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia u buồn. Cũng không phải ánh mắt hắn quá tinh, mà là Lý Lâm thực sự quá mức xuất chúng, rất gây chú ý, dù cho chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, đắn đo cầm một chén rượu đỏ, nhưng lại như một đóa hoa đỏ tươi tịnh lệ giữa một không gian trắng như tuyết.

Khuôn mặt xinh đẹp, tựa hồ không hề để tâm đối với bất cứ chuyện gì, mũi xinh xắn thẳng tắp, tóc hơi uốn khúc..., cổ áo và tay áo màu đen, hoa tai trắng treo haih tai hình chiếc nhẫn màu trắng bạc, cả người đều phóng hào phóng.

Khi Lăng Tu đi tới trước mặt nàng mới như là tỉnh lại từ trong suy tư nào đó, trừng mắt nhìn, đứng lên, khóe miệng lộ ra một cái nụ cười yếu ớt: "Lăng Tu, ngươi đến muộn!"

"Lâm bộ trường sẽ không bởi vì cái chút chuyện này má tức giận chứ?" Lăng Tu khẽ cười nói, thong dong bình tĩnh ngồi xuống chỗ đối diện nàng.

"Đương nhiên sẽ không!"

Lý Lâm ngoạn vị cười, lập tức ngồi xuống, vẫy vẫy tay, một người bồi bàn liền đi lại đây, lễ phép khom người gật đầu hướng nàng và Lăng Tu.

"Muốn uống chút gì?" môi Lý Lâm đỏ mọng khẽ nói.

"Nước chè xanh!"

"Không làm chút rượu?"

"Sẽ không uống rượu!"

"Phải không?"

Lý Lâm mang theo một cái giọng nói khiêu khích, "Có câu nói, nam nhân không uống rượu sẽ không coi là nam nhân chân chính!"

Lăng Tu cười khẽ, tranh luận: "Nếu nói như thế, trước khi rượu chưa có sinh ra, trên thế giới này sẽ không có nam nhân chân chính ?"

Một câu nói vô cùng đơn giản, để cho Lý Lâm nghẹn lời, ngạc nhiên một lát sau đó mới thản nhiên cười, đùa giỡn nói: "Ta phát hiện ta càng ngày càng có hứng thú đối với ngươi, làm tiểu nam nhân của ta không?"

"Xin lỗi, ta có nữ nhân!" Lăng Tu trả lời.

"Nữ nhân của ngươi là Đường Tiểu Mạt sao?."

Lý Lâm khẽ nhấp một miếng rượu đỏ, ha hả cười, "Nói thật đi, ngươi cảm thấy ta và Đường Tiểu Mạt người nào xinh đẹp?"

"Tự nhiên là nàng." Lăng Tu ánh mắt yên tĩnh nói, không có chút nào do dự.

Lý Lâm ngẩn người, cũng không giận, khóe miệng lướt ra một cái độ cong, tiếng cười dễ nghe mở miệng: "Lăng Tu, ngươi có biết có bao nhiêu người muốn khen ta mà còn không cơ hội không."

Lăng Tu không trả lời, chỉ lẳng lặng uống nước chè xanh.

Lý Lâm liền thây đổi thành một cái tiểu cô nương không rành thế sự, nụ cười tràn đầy vẻ thanh thuần: "Ta muốn bao nuôi tiểu nam nhân, chính là khi ta buồn chán thì uống chút rượu với ta, tịch mịch trống rỗng thì lên giường, tuyệt sẽ không quấy rầy cảm tình của ngươi cùng Đường Tiểu Mạt, ngươi có làm hay không?"

"Không làm!"

Lăng Tu lúc này thật đúng là không cách nào bảo trì trấn định, vóc người Lý Lâm thật tốt, khuôn mặt cũng rất tuấn tú, như yêu tinh câu hồn đoạt phách nhiễu loạn tâm thần của hắn.

"Vì sao?"

"Không có khí lực!"

"Nga? Lẽ nào ngươi ở phương diện kia có cái gì đó khó nói?" Lý Lâm trừng mắt nhìn tò mò nói.

Lăng Tu đặt chén trà xuống, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào nàng: "Ngươi xác định là mời ta đến ăn cơm?"

Kỳ thực trong lòng hắn rất rõ ràng, đây là sách lược của Lý Lâm, vì để cho hắn yên tâm thả lỏng cảnh giác, nếu quả như bị lừa thật, lộ ra chân tướng, hậu quả tất nhiên sẽ vô cùng nghiêm trọng.

"Đương nhiên, chỉ là thuận tiện muốn bao nuôi một tiểu nam nhân mà thôi."

Lý Lâm cười khuynh thành, "Sẽ cho ngươi một cơ hội, có nguyện ý hay không?"

"Ta không muốn nói thêm lần thứ hai, nếu mà ngươi thực sự muốn tìm người đàn ông phát tiết, tùy tiện là có thể tìm được..."

Còn chưa có nói xong đã bị Lý Lâm cắt đứt: "Nhưng ta muốn ngươi!"

Ánh mắt Nàng sáng quắc nhìn hắn.

Lăng Tu kinh ngạc một trận, Lý Lâm này hành động thật sự là quá ký lạ, để cho hắn có chút không phân rõ thật giả.

"Nếu mà Lâm bộ trường tiếp tục cái đề tài này, ta cảm thấy bữa cơm này không cần thiết tiếp tục."

"Ta không để cho ngươi đi, ngươi sẽ không đi được."

Lý Lâm nhàn nhạt cười nói, "Được rồi, không đùa giỡn với ngươi." Ngoắc tay, thức ăn liền được bưng lên từng món một.

Lăng Tu thô sơ giản lược nhìn thoáng qua, tổng cộng chín món, rất phong phú, màu sắc rất ngon, hương khí xông vào mũi, chỉ là không câu dậy nổi hàm muốn của hắn.

"Những thứ này đều là đồ ăn đặc sắc, mau nếm thử đi!" Lý Lâm dùng tay làm dấu mời.

Lăng Tu hít sâu một hơi, thoáng làm quyết tâm để ý chuẩn bị, liền cầm lấy chiếc đũa, mỗi bàn đều nếm một lần, ngoài thịt, những thứ khác thức ăn vừa vào miệng chính là mùi vị rất buồn nôn, khó có thể nuốt xuống, mặt hắn lại không chút thay đổi, cố nén ăn.

"Thế nào, mùi vị làm sao?" Lý Lâm hỏi.

"Tạm được." Lăng Tu cười nhạt một cái nói.

"Tạm được a!"

Trong mắt Lý Lâm lóe lên một tia quang mang, nàng tiếp tục ưu nhã uống rượu đỏ, lẳng lặng nhìn Lăng Tu, "Nghe nói ngươi bị một cái thanh sắt sắt đập trúng?"

Lăng Tu gật đầu nói: "Lâm bộ trường tin tức rất linh thông."

"Thanh sắt này có trọng lượng ít nhất bốn trăm cân, lại rơi xuống từ trên cao, lực có thể đạt tới đến gấp hai lần trọng lượng, bát trăm cân lực nện ở trên người, cột sống hẳn là có thể bị đập gẫy đó?"

"Nói không sai."

"Vậy vì sao ngươi không có chuyện gì?" ánh mắt Lý Lâm đông lạnh xuống tới.

Lăng Tu không có vẻ kinh hoảng, cầm khăn tay xoa xoa tay, hồi đáp: "Rất đơn giản, bởi vì lực lượng tinh thần cua ta có thể sinh ra tác dụng đối với vật thể hữu hình."

"Ân?" Lý Lâm có chút không tin.

Lăng Tu cũng không nói, ánh mắt khẽ động, cái ly trước mặt liền bay lên trời, như đĩa bay trôi lơ lửng trên cái bàn.

Trên mặt Lý Lâm lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ tới điểm này.

"Khi thanh sắt nện ở trên người ta thì cũng đã không còn bao nhiêu trọng lượng, cho nên ta mới có thể bình yên vô sự." thần sắc Lăng Tu lạnh nhạt nói.

Lý Lâm kinh ngạc nhìn hắn một hồi, lập tức cười nói: "Thì ra là thế!"

 

 

Bình Luận (0)
Comment