Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Trong kho hàng, tràn ngập mùi máu tươi, bầu không khí đè nén bao phủ nơi này.
Đầu óc Lăng Tu trống rỗng, mở to hai mắt nhìn Thái Vũ đã biến thành một thi thể, liền không còn cảm thấy đau đớn trên thân thể mình. từng tiếng "Lão đệ" quen thuộc mà lại vang lên bên lỗ tai, thế nhưng người này, lúc này đã nằm ở trong vũng máu.
Nhưng ở lúc này, người giết hắn đang nhai huyết nhục trong miệng, lại níu lấy cổ áo Tiểu Hoa, hàm răng bén nhọn cắn vào cổ. biến chủng còn lại cũng vọt tới, ăn huyết nhục của hai người.
Ánh mắt Tiểu Hoa tràn đầy vẻ cầu xin, đầy nước mắt thống khổ và tuyệt vọng, thân thể nàng nhỏ nhắn xinh xắn, đang bị gặm ăn... Nàng kêu rên cũng càng ngày càng nhỏ, cho đến khi biến mất, cặp mắt vốn nên tán lộ ra linh khí kia, chỉ còn lại có tử khí nồng nặc.
Ánh mắt Lăng Tu chậm rãi trở nên chỗ trống, mắt đã ươn ướt, hai hàng nhiệt lệ tuột xuống tự khóe mắt, ý thức của hắn dần dần không rõ, ở sâu trong nội tâm, một cổ ý niệm giết chóc dâng trào ra, giống một đám lửa hừng hực thiêu đốt cháy bừng bừng, ăn mòn tâm trí của hắn.
Mọi người đang ở hưởng thụ thịnh yến, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ kho hàng xuống tới băng điểm, đúng là nhịn không được mà rùng mình một cái. Một người liếc nhìn Lăng Tu, đề nghị: "Lão đại, không bằng cắt một cánh tay tiểu tử kia xuống nếm thử đi?"
Phạm Kiên nhíu mày, đang ăn thịt Tiểu Hoa miệng đầy máu tươi, thoạt nhìn như ác quỷ vậy.
"Đi thôi, bất quá phải nhường lão tử ăn trước!"
"Được."
Tên kia cao hứng bừng bừng đứng lên, đi đến hướng Lăng Tu.
Cách Lăng Tu càng gần, hắn liền phát hiện nhiệt độ càng lạnh lẽo, thân thể không cầm được mà run lẩy bẩy, lông tơ cả người cũng dựng thẳng lên, để cho hắn cảm thấy nghi hoặc cùng thấp thỏm là, tóc Lăng Tu biến thành màu tím, nghĩ thầm: Tiểu tử này còn biết ảo thuật hay sao?
Không nghĩ nhiều, cầm một thanh trường đao, đi tới trước mặt Lăng Tu, vóc người khôi ngô cao to nhìn xuống Lăng Tu, lạnh lùng nói: "Tiểu tử, kiên nhẫn một chút, chặt của ngươi một cánh tay để nếm thử trước!"
Nói xong, trường đao trong tay liền muốn chặt xuống cánh tay Lăng Tu.
Trong nháy mắt này, Lăng Tu chợt ngẩng đầu, một đôi mắt màu đỏ tươi nhìn hắn, rất yêu dị, tán lộ ra một cổ khí tức đóng băng linh hồn. Cùng lúc đó, xích sắt "Răng rắc" một tiếng đứt đoạn, một cái bàn tay như đao đâm ra, không có dấu hiệu nào, vô thanh vô tức, rồi lại nhanh chóng như điện.
Dị biến phát sinh quá mức nhanh chóng, tới quá mức đột nhiên, tên kia chỉ cảm thấy hoa mắt, đầu ngón tay tới gần, chợt... đâm vào cặp mắt của mình.
"PHỐC ~ "
Máu tươi bắn toé, hắn chỉ cảm thấy từ thế giới sáng sủa rơi vào hắc ám, loại này vô cùng kinh ngạc giằng co chưa tới nửa giây, đau nhức không cách nào tưởng tượng tựa như như nước thủy triều bao trùm toàn thân.
"A ~ "
Tiếng kêu thảm thiết truyền khắp toàn bộ kho hàng trong nháy mắt.
Tiếng thét này chỉ duy trì liên tục chốc lát, bàn tay to kia đã bóp lấy yết hầu, năm ngón tay khảm vào trong da thịt, "Sát" một tiếng bộc phát ra lực lượng kinh người, một tay vặn gãy cổ tên kia, thi thể tên kia vô lực té trên mặt đất, phát sinh một tiếng "Oành".
Tê...
Những người còn lại cũng hít một hơi khí lạnh, tâm thần siết chặt, nín thở ngưng thần, kinh ngạc nhìn Lăng Tu đã thoát khốn.
Tóc màu tím không gió tự động bay, con ngươi màu đỏ tươi nhìn rất giống mắt dã thú, trên mặt lại là ám ban rậm rạp như phù chú nào đó từ xa xưa... Hắn tựa như một ma vương đã tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích, uy áp lành lạnh kinh khủng lan ra toàn bộ nhà kho.
Biến chủng? Tiểu tử này cũng là biến chủng? !
Trên mặt Phạm Kiên lộ ra vẻ khiếp sợ, nhưng rất nhanh hắn lại thoải mái, có thể giết em vợ hắn, quả thực không phải là một người bình thường có thể làm được, hắn sớm nên nghĩ tới việc này.
Mà lúc này, Lăng Tu đã chậm rãi đi tới hướng bọn họ, hết thảy vết thương trên người đều khép lại thật nhanh, liền ngay cả máu tươi bên ngoài, cũng bị thiên thiên vạn vạn cái lỗ chân lông hấp thu vào bên trong cơ thể.
Thần tình đạm mạc! Sát khí như nước thủy triều!
Uy áp trầm trọng như núi, khiến đoàn người Phạm Kiên lạnh cả người.
Hai mặt nhìn nhau một phen, Phạm Kiên rống to một tiếng: "Là biến chủng thì như thế nào, con mẹ nó ~ chúng ta cũng là biến chủng, sợ cái trứng gì, lên, làm thịt hắn, hôm nay lão tử liền nếm thử thịt đồng loại có mùi vị gì!"
"Vâng "
Mười mấy tên biến chủng cầm trường đao cùng thiết côn, như đàn lang sói, rống to một tiếng đánh tới hướng Lăng Tu.
Lăng Tu vốn chỉ chậm rãi bước đi tới, khi bọn hắn lao tới thì tựa như bị kích hoạt lên vậy, dùng một loại tốc độ bất khả tư nghị lướt tới người gần nhất, bàn tay tái nhợt không có chút máu "PHỐC" một tiếng đâm xuyên vào trong ngực đâm, lại xuyên ra từ phía sau lưng, tứ chi tên kia cứng đờ, chỉ trợn to hai mắt nhìn Lăng Tu gần trong gang tấc, cũng không nghĩ tới tử vong sẽ phủ xuống đột nhiên như thế.
Khhi phát giác được tên bên cạnh cầm khảm đao chém tới hướng mình thì, Lăng Tu bỗng nhiên xoay người, bỏ qua tên đã biến thành thi thể, tập kích đi tới tên đang lao tới kia.
Một bàn tay "Sưu sưu sưu" kéo dài qua khoảng không, túm đầu đè xuống giống như mạnh mẽ nhấn một cái cọc gỗ vậy.
"Choảng ~ "
Xi-măng bị đầu đập ra một cái hố to, đất đá bay tán loạn, mà đầu hắn cũng vỡ ra, một hỗn hợp đỏ trắng văng ra. Mà tên kia đã chết hẳn, nhưng tứ chi vẫn còn sinh ra phản xạ có điều kiện, đang hơi co quắp.
"Chết!"
Lại một tên tới gần, hét lớn một tiếng nhảy lên thật cao, chém xuống một đao từ trên không trung chặt.
Lăng Tu cũng không quay lại, tay phải vung về phía sau, năm ngón tay mở ra, trực tiếp bắt lại đại đao.
"Khi ~ keng"
Lưỡi đao sắc bén chạm vào bàn tay, phát sinh một tiếng va chạm cùng loại kim loại.
Tên cầm đao chật vật nuốt nước miếng một cái, một đao này đủ để chém một chiếc xe thành hai đoạn, thế nhưng lại bị người trước mắt này dùng tay không cản lại, điều này làm hắn tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh trong nháy mắt, trong lòng hoảng sợ thầm nghĩ: Coi như là biến chủng, cũng không có khả năng biến thái mạnh mẽ như vậy chứ?!
Ai ngờ giữa cánh tay Lăng Tu và lưỡi dao có một tầng lực lượng tinh thần, chỉ là thoạt nhìn thì như Lăng Tu dùng thân thể huyết nhục ngăn trở lại trường đao mà thôi.
Khi tên cầm đao sững sờ, Lăng Tu đứng lên, tay kia hóa chưởng, đánh vào trong ngực tên kia.
"Ầm ~ "
Tên cầm đao có thể cảm thụ rõ ràng được toàn bộ bàn tay đối phương đã đâm vào ngực của hắn, xương sườn đứt từng khúc, lồng ngực đã bị đè ép sụp đổ xuống, đồng thời, một cổ lực lượng vô cùng cường đại để cho hắn như diều đứt giây bay về phía sau, cuối cùng nện xuống mặt đất.