Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Khi Đường Tiểu Mạt toàn lực triển khai năng lực chữa thương cho Lăng Tu nửa giờ, Lăng Tu tỉnh lại từ hôn mê, trong nháy mắt khi mở mắt ra, thì lại như một đầu dã thú ngồi dậy từ trên giường, quay người đặt Đường Tiểu Mạt ở dưới thân, mở ra miệng đầy răng nhọn miệng, cắn hướng phía cổ của Đường Tiểu Mạt.
Diêu Hiểu Lan quá sợ hãi, lập tức hiển lộ ra hình thái biến chủng xông lên, đưa tay ngăn cản Lăng Tu bị ham muốn khát máu khống chế, lại bị Lăng Tu vung tay phải quét trúng.
"Oành ~ "
Lực lượng khổng lồ phong ùa ra, cả người nàng giống như một viên đạn pháo bay ra, hung hăng đánh vào trên vách tường, đụng ra một cái lổ thủng lớn, nhất thời cát bay đá chạy, bụi bặm quay cuồng.
"Món ăn tình yêu ngươi làm gì?"
Đường Tiểu Mạt phục hồi lại tinh thần, lớn tiếng kêu lên, "Ngươi... Ngươi muốn ăn ta sao?"
Nhìn Lăng Tu như một đầu Sói đói, vẻ mặt hung ác, nàng không có cảm thấy sợ hãi dù chỉ một chút, mà chỉ cảm thấy đau lòng cùng ủy khuất, mắt lập tức đã ươn ướt, nước mắt lóng lánh lưng tròng.
Con ngươi Lăng Tu chợt lóe, thân thể bởi vì đối kháng với bản năng mà thống khổ run rẩy, chảy mồ hôi ròng ròng, theo chóp mũi hắn, rơi xuống cằm.
Hai cánh tay Đường Tiểu Mạt ôm cổ của hắn, nhắm mắt lại, tiếp tục dùng năng lực của mình, trấn an hắn.
Từ từ, răng nanh bén nhọn liền biến mất, con ngươi màu đỏ tươi biến thành màu đen, ám ban trên mặt cũng rút lui, tóc màu tím cũng khôi phục thành màu đen... cổ sát khí ngập trời cùng uy áp kinh khủng cũng thu liễm trở về trong cơ thể.
Diêu Hiểu Lan bởi vì bị chút nội thương mà ho khan vài tiếng, nhìn thấy một màn này không khỏi hết sức khiếp sợ, bị bản năng biến chủng khống chế thì sẽ công kích người sống không thể dừng lại, điểm này thì ngay cả trưởng điếm của bọn họ cũng không ngoại lệ, nhưng Lăng Tu lại ngừng được, thậm chí còn khôi phục lại hình dạng loài người.
Tên này là đặc thù sao? Hay là bởi vì... năng lực của Mạt Mạt?
Nàng không có suy nghĩ nhiều lắm, từ trên bàn bưng tới cmột đống thịt cá, bước nhanh đi tới gần Lăng Tu, dặn dò Lăng Tu một tiếng sau đó đi ra ngoài.
Nhìn thấy bát thịt tươi, Lăng Tu đâu còn có thể nhịn xuống, tựa như mới được thả ra từ trong phòng giam tù phạm, lấy tay tóm lấy miếng thịt liền dồn vào trong miệng, ăn như hổ đói.
Đường Tiểu Mạt ngồi chồm hỗm ở bên cạnh si ngốc nhìn hắn, lông mi thật dài ẩm ướt, trên gương mặt còn chảy xuống nước mắt lưng tròng, thế nhưng lúc này cũng tràn đầy nụ cười. Da dẻ trắng mịn, mũi quỳnh tinh xảo, cái miệng anh đào nhỏ nhắn không bôi tự hồng, như cánh hoa hồng kiều diễm ướt át.
Chờ ăn xong, Lăng Tu cũng khôi phục triệt để.
"Món ăn tình yêu, bây giờ ngươi còn có thể cảm thấy thân thể không thoải mái không?" Đường Tiểu Mạt lo lắng hỏi.
Lăng Tu lẳng lặng nhìn nàng một hồi, sau đó giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, lắc đầu nói: "Sẽ không!"
"Là ai đả thương ngươi, có đúng là Lý Lâm hay không?" Đường Tiểu Mạt bỉu môi, nói.
Lăng Tu tức giận: "Ngươi hỏi rõ ràng như vậy làm cái gì?"
"Đương nhiên là báo thù cho ngươi a!"
"Nếu như là Lý Lâm, ngươi đánh thắng được nàng sao?"
"Đánh không lại cũng phải đánh, ai kêu nàng đả thương tình yêu của ta, cùng lắm thì trên người ta buộc đầy bom đồng quy vu tận cùng nàng." Đường Tiểu Mạt cắn răng nghiến lợi nói.
Lăng Tu nhịn không được khẽ cười, lập tức lấy tay búng cái tran trắng như ngọc của nàng: "Đường Tiểu Mạt."
"Ân?"
"Ngươi là kẻ ngu phải không?"
"Người ta đâu ngu ngốc, Món ăn tình yêu, ta chỉ nói một chút mà thôi, ta nhất định... Ngô..."
Còn chưa nói xong, hết thảy lời nói liền hóa thành một thanh âm ưm ah, là bị Lăng Tu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Từ lầu hai đi xuống, mặt Đường Tiểu Mạt hồng nhuận, mỗi một lần hôn môi cùng Lăng Tu, cũng làm cho nàng như cây trong gió xuân, tâm thần thư sướng, thật giống như linh hồn hai người giao hòa ở cùng nhau.
Dưới lầu, chỉ có Diêu Hiểu Lan.
"Nam lão đầu đâu nè?" Lăng Tu mở miệng dò hỏi.
Diêu Hiểu Lan sắc mặt bình thường, hồi đáp: "Điếm trưởng có việc đi ra ngoài."
Tuy rằng nàng rất nỗ lực che giấu, nhưng Lăng Tu vần cò thể thấy được từ trong ánh mắt của nàng có một tia vô cùng lo lắng.
"Nam lão đầu đã cứu ta, nếu có chuyện gì xảy ra, hi vọng ngươi có thể nói cho ta biết." Lăng Tu chăm chú nghiêm túc nói.
Diêu Hiểu Lan ngẩn người, nội tâm lâm vào một trận giãy dụa, trước khi Nam Tung Sơn rời đi đã căn dặn nàng nghìn vạn lần không cần nói cho Lăng Tu, để cho Lăng Tu tĩnh dưỡng thật tốt, thế nhưng nàng luôn cảm thấy chuyện lần này sẽ không thuận lợi như vậy, dù sao cũng phải đối mặt với kiêu phái a.
Nếu là có thể được Lăng Tu trợ giúp, phần thắng sẽ gặp lớn hơn nhiều.
Suy tư một phen, nàng khẽ thở dài một cái nói: "Lý Lâm bị kiêu phái bắt đi, điếm trưởng tập hợp hết thảy thành viên ẩn phái đi cứu."
"Chuyện sẩy ra khi nào?"
"Nửa giờ sau thì có tin tức truyền đến, sau khi điếm trưởng cứu ngươi đi, kiêu phái liền xuất hiện, đem bắt Lý Lâm không còn lực hoàn thủ đi." Diêu Hiểu Lan nói.
"Kiêu phái là ai?" Lăng Tu hỏi vội.
Diêu Hiểu Lan đáp: "Sở Cảnh Long!"
Sở Cảnh Long?
Lăng Tu ngạc nhiên một trận, trước đó vài ngày hắn cũng Triệu Lang Nhi, Sở Mộng tham gia sinh nhật của Sở Cảnh Long, chỉ là không có nghĩ đến, Sở Cảnh Long lại chính là người của kiêu phái. Nhớ tới Thái Vũ, Tiểu Hoa chết thảm, quả đấm của hắn liền không tự chủ được mà nắm lại, thật vất vả mới kìm nén được lại sôi trào lần nữa, hắn thề phải để cho kiêu phái bị diệt.
Quay đầu đối nói với Đường Tiểu Mạt: "Đêm nay không trở về, ngươi ở trong nơi này nghỉ ngơi!"
Đường Tiểu Mạt biết hắn có ý gì, kéo cánh tay của hắn mím môi một cái môi nói: "Ta cũng muốn đi."
"Ngươi đi làm gì, thêm phiền phức sao?"
"Nhưng..."
Đường Tiểu Mạt nhất thời nghẹn lời, nhấp mân môi đỏ mọng, ân cần nói, "Vậy ngươi nhất định phải chú ý an toàn."
"Yên tâm!"
Lăng Tu ngắt lỗ mũi của nàng, hướng Diêu Hiểu Lan gật đầu, lập tức đi ra khỏi hoa viên cuối cùng.
Nhìn hắn biến mất ở trong màn đêm, Đường Tiểu Mạt thở dài, nàng vốn cho là rất nhanh thì có thể cùng Lăng Tu, Lăng Tuyết, còn có biểu ca Trương Nhất của nàng, Sở Ly Nguyệt đi đến một cái hòn đảo không người, sinh hoạt một cách vô lo, cùng nắm tay Lăng Tu đi dạo trên bờ cát.
Nhưng bây giờ, nàng đột nhiên cảm thấy một cuộc sống tốt đẹp như vậy, chỉ có thể mong muốn mà không có thể đụng tới. Ngay cả Huyễn Thành sau khi trốn thoát khỏi móng vuốt của tang thi và sinh vật biến dị để đi tới nơi này, vượt qua hơn hai ngàn km để đi tới nơi này, nhưng kết quả vẫn có nguy hiển đang rình rập bọn họ.
Nàng lại không thể giúp, thậm chí còn để cho Lăng Tu lo lắng. Giờ này khắc này, có càm giác uể oải, nàng thực sự hoài niệm cuộc sống trước kia, tuy rằng khắp nơi đều tràn đầy nguy hiểm, nhưng nàng lại có thể kề vai chiến đấu cùng Lăng Tu.
"Món ăn tình yêu, nếu như ta có thực lực như Ly Nguyệt tỷ, có thể chiến đấu cùng ngươi hay không?" Đường Tiểu Mạt tự lẩm bẩm, hai mắt có chút chỗ trống.