Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 411 - Chương 412: Cuộc Chiến Của Ẩn &Amp; Kiêu

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 412: Cuộc chiến của Ẩn & Kiêu

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Bóng đêm như mực, mọi âm thanh đều như bị nuốt mất...

Lăng Tu chậm rãi đi ở trên đường phố không có một bóng người.

Một bộ áo màu đen bó sát thân, mang một đôi giày rám nắng, hợp với một cái mặt nạ Tu La, nhìn như một tử thần, cô độc rồi lại có một cổ ngạo thị thiên địa, giống như buổi tối là không gian thuộc về một mình hắn.

Thái Vũ bỏ mình, Tiểu Hoa cũng chết đi, ngay cả nội tạng cũng bị móc ra, hình ảnh dầm dề máu này vẫn kích thích đầu óc của hắn, bởi vì tình cảnh này, để cho hắn bỗng nhiên hồi tưởng lại ác mộng liên quan tới Lăng Tuyết, chỉ bất quá Tiểu Hoa thay thế Lăng Tuyết, mà biến chủng, thì thay thế tang thi.

"Đăng... Đăng... Đăng..."

Một trận tiếng bước chân vang lên, trong đêm yên tĩnh lọt vào tai một cách rõ ràng.

Lăng Tu dừng bước lại quay đầu đi nhìn lại, là Hà Linh và hơn mười bộ hạ của nàng.

Mà Hà Linh lúc này cũng nhìn thấy hắn, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Sau khi mắt thấy kiêu bắt Lý Lâm đi, nàng liền hoang mang lo sợ giật mình ở tại chỗ, một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, sau đó dẫn bộ hạ tiến hành tìm kiếm tất cả các điểm Kiêu phái có thể ẩn nấp, Lý Lâm có ơn tri ngộ đối với nàng, cho dù biết lực lượng của mình phi thường nhỏ bé, cũng không ảnh hưởng tới quyết tâm nàng muốn cứu Lý Lâm.

Thế nhưng nàng cũng không nghĩ tới, sẽ gặp phải biến chủng đã chiến đấu cùng Lý Lâm và Hắc Bạch vô thường, trong lúc nhất thời làm cho nàng có chút luống cuống chân tay, đồng thời, một loạt vấn đề nảy lên đại não.

Hắn không phải là bị một biến chủng khác cứu đi sao, làm sao lại xuất hiện ở đây? Hắn thay đổi bộ quần áo, vết thương trên người hình như đã khỏi hết rồi, còn có tóc của hắn, tại sao lại là màu đen? Chẳng lẽ là bởi vì nội thương quá nặng, không cách nào triển lộ ra hình thái biến chủng?

Hà Linh mở to hai mắt, nhìn Lăng Tu không nháy một cái.

Một đám bộ hạ của nàng, cũng không dám thở mạnh một cái đứng tại chỗ, bọn họ chính mắt nhìn thấy cuộc đại chiến đó, thế nhưng lúc này biến chủng có thực lực kinh khủng kia đang đứng ở trước mặt bọn họ.

Không khí sềnh sệch, nặng nề, mọi người chỉ cảm thấy có một cổ cảm giác áp bách cường đại bao phủ xuống, bọn họ theo bản năng đưa tay lên bên hông để lên khẩu súng, coi là như vậy, cũng không có một tia cảm giác an toàn nào.

Lăng Tu lẳng lặng đưa mắt nhìn bọn họ một lát sau đó liền thu hồi ánh mắt, bước đi qua bên cạnh bọn họ, thong dong, bình tĩnh, thật giống như những người này đều là không khí, sự tồn tại của bọn họ, cũng không trọng yếu.

"Đứng lại!"

Lúc này Hà Linh bước ra một bước, rút súng lục ra nhắm vào sau lưng Lăng Tu, lớn tiếng chất vấn, "Lăng Tu, ngươi là Lăng Tu sao??"

Lăng Tu không để ý đến nàng, như không nghe thấy tiếp tục đi về phía trước.

"Ta nói ngươi đứng lại, ngươi không nghe được sao?" Hà Linh lại đi vài bước hướng phía trước, quát lên mang theo một tia uy hiếp.

Cảm giác bị không để ý tới làm cho đáy lòng nàng sinh ra tâm tình tức giận, nếu là người khác, nàng kiên quyết là không dám đứng ra chất vấn như vậy, thế nhưng Lăng Tu thì bất đồng, nàng chưa bao giờ nghĩ tới Lăng Tu lại là biến chủng có thực lực kinh khủng, một người minh cảm thấy rất đáng ghét có thực lực không cao hơn mình bao nhiêu, kết quả đột nhiên có một ngày biết được người nọ đã tới cảnh giới chính bản không thể với tới.

Trong chớp nhoáng sinh ra cảm giác chênh lệch này, làm cho nàng không thể tiếp nhận được!

Lăng Tu vẫn không để ý tới, không nhanh không chậm đi tới, cách nàng càng ngày càng xa.

Hà Linh quýnh lên, một đám bộ hạ của nàng hoảng sợ như bị quỷ thần xui khiến mà bóp cò.

"Phanh ~ "

Đạn bắn ra, xé rách trời cao.

Vốn Lăng Tu đang rất thong dong lại bỗng nhiên như thuấn di lòe ra một bước, viên đạn gào thét bay qua bên tai trái hắn. Hắn lập tức dừng cước bộ, nghiêng đầu qua, một đôi con ngươi màu đỏ tươi nhìn Hà Linh.

"Rầm ~ "

Mặc dù nhìn về phía Hà Linh, nhưng đám cảnh sát còn lại cũng toát ra mồ hôi lạnh, chật vật nuốt nước miếng một cái, giống như bị một con Ác Ma đáng sợ nhìn chằm chằm.

Thân thể Hà Linh run rẩy, cái loại cảm giác áp bách vô hình này, làm cho trái tim nàng như là bị một bàn tay chặt nắm, cảm giác mãnh liệt hít thở không thông xuất hiện.

"Nổ... Nổ súng!"

Đúng lúc này, bộ hạ nàng bởi vì vô cùng hoảng sợ, mà có người hạ lệnh nổ súng.

"Bang bang phanh ~" trong lúc nhất thời, tiếng súng nổi lên bốn phía.

Chỉ có tiếng không ngừng bóp cò, bọn họ mới có thể có một phần cảm giác an toàn, mới cảm giác được tính mạng của mình còn nằm ở trong tay của mình.

Nhưng mà, hết thảy đều là phí công!

Thân hình Lăng Tu như điện, đi qua mưa bom bão đạn, chớp mắt liền đi lên, tay hóa đao, tại nơi chút đánh xuống gáy đám cảnh sát, từng cảnh sát bị tập kích, đều bị co giật nằm xuống.

Hà Linh xoay người, chỉ đón nhận một cái mặt nạ Tu La nhe răng cười, mà bộ hạ nàng, thì toàn bộ đều nằm ở trên mặt đất. Còn chưa chờ nàng phục hồi lại tinh thần, một bàn tay vỗ vào đầu vai của nàng.

"PHỐC!"

Lực lượng như nộ hải phong ba cuốn tới, nàng phun ra một ngụm máu tươi bay ra ngoài, nện ở trên mặt đất cứng rắn, thống khổ lan tràn toàn thân, trong chốc lát không cách nào bò dậy từ dưới đất.

Tầm nhìn chở nên mơ hồ, chỉ thấy bóng lưng Lăng Tu từ từ đi xa, cho đến khi triệt để biến mất ở trong màn đêm, mà nàng liền hôn mê.

Phía tây Khu một, rất nhiều phú hào chiếm giữ một ngọn núi ở đây dùng để xây biệt thự tư nhân, mà Sở Cảnh Long cũng ở nơi này.

Trong đại sảnh biệt thự, Lý Lâm bị trói ở một trên thập tự giá, toàn thân máu tươi lâm ly, vết thương rất nhiều, đều là dùng roi quật mà có, những vết thương kia còn bị rải muối lên, đau nhức khó nhịn, nàng đã hôn mê chẳng biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần hôn mê, đều bị một chậu nước lạnh làm tỉnh lại, sau đó tiếp tiếp nhận từng cái roi vô tình lăng lệ.

Nguyên bản thân thể đã suy yếu rất nhiều, hôm nay lại gặp dằn vặt như vậy, nàng chỉ còn có một hơi thở.

Nàng nỗ lực chống mí mắt mệt mỏi nặng nề, nhìn ẩn phái cùng kiêu phái đang ở giằng co, tiêm mi cau lại, có chút không nghĩ ra tình hướng trước mắt.

"Lão gia hỏa, chúng ta luôn luôn nước sông không phạm nước giếng, bây giờ ngươi có ý gì?" Sở Cảnh Long lạnh lùng hỏi.

Hắn hiện tại ngay cả mặt nạ cũng đã lười đeo, dù sao ở trong mắt của hắn Lý Lâm đã là người chết, để cho một người chết biết thân phận của hắn thì có làm sao.

Nam Tung Sơn chỉ Lý Lâm, kiên định rõ ràng nói: "Ta muốn dẫn nàng đi!"

Thanh âm khàn khàn như trước, mặt nạ vẫn mang như cũ, hắn không có khả năng dùng thân phận chân thật để đối mặt với con gái của mình.

Nghe lời ấy, Sở Cảnh Long như là nghe được chuyện buồn cười nhất trên cái thế giới này cười ha hả.

Cười xong sau đó, sắc mặt trầm xuống, quát lạnh: "Dựa vào cái gì? Bằng số tuổi ngươi lớn hơn ta?"

Một đám kiêu phái lập tức lộ ra hình thái biến chủng, sát khí ngập trời.

Nam Tung Sơn nhìn nữ nhi, không cần phải nhiều lời nữa, chỉ hạ một cái mệnh lệnh: "Giết!"

Không có bất luận một lời nói chuyện nào, thân là phụ thân, hôm nay hắn phải vì cứu nữ nhi mà chiến...

 

 

Bình Luận (0)
Comment