Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
"Oành ~ "
Thân thể như bị sét đánh, Lăng Tu "Phù phù" một tiếng quỳ gối trên mặt đất, thân thể hơi rung động, đau đớn vô lực ngã nhào xuống đất, trên đầu máu tươi chảy ròng. Một cước này của Sở Cảnh Long đủ để phá vỡ bàn thạch, ngay cả thân thể có mạnh mẽ như thế nào đi nữa, cũng khó có thể tiếp nhận một kích này.
"Lăng Tu!"
Lý Lâm trợn to hai mắt, ánh mắt rung động nhìn Lăng Tu té trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, sau đó hai mắt nhắm nghiền, kết thúc, hết thảy đều đã kết thúc, trên mặt nàng tái nhợt, nổi lên vẻ thê lương cùng tuyệt vọng.
"Nhanh... Đứng... Đứng lên... A..." Trong vũng máu Nhạc Dương hướng Lăng Tu hô to, thế nhưng thanh âm phát ra cũng vô cùng nhỏ bé vô lực.
Nam Tung Sơn cũng mở to đôi mắt đục ngầu, trong mắt cũng là một mảnh yên lặng, nhìn không ra tâm tình hiện tại, dường như đã không thèm để ý tới kết cục, thong dong bình tĩnh, thấy chết không sờn.
Giờ này khắc này, Sở Cảnh Long cúi đầu, trên mặt phủ đầy âm hàn nhìn Lăng Tu nằm trên đất. Máu tươi chảy ra tự trên đầu Lăng Tu, nhuộm mặt đất thành màu đỏ, mà Lăng Tu thì nằm im, không có bất cứ động tĩnh gì, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không có.
"Tiểu tử, ta phải cảm tạ ngươi thật tốt, nếu không phải vì có ngươi, ta cũng không có khả năng dễ dàng bắt được bộ trưởng của bộ ARR, thế nhưng ngươi không nên đối nghịch với ta."
Sở Cảnh Long nhíu mày, dùng một loại tư thái cao cao tại thượng nói, "Kết cục đối nghịch với ta, chỉ có một con đường chết!"
Nói xong, xoay người, chuẩn bị đi tới chỗ Nam bộ trưởng.
Thì vào lúc này, một bàn tay không hề có chút huyết sắc nào vươn tới tựa như bàn tay đưa ra từ trong Địa ngục, năm ngón bóp mạnh, bắt thật chặt cổ chân của hắn, lực đạo cường đại này, để cho cổ chân của hắn lập tức sinh ra đau đớn kịch liệt.
Nhìn lại, đón nhận một cái mặt nạ Tu La đang ngẩng lên.
"Ngươi... Ngươi lại không chết!"
Trên mặt Sở Cảnh Long biến sắc, lộ vẻ không thể tin.
Hắn tự tin vào một cước vừa rồi có thể chấn đầu đối phương thành một bãi tương hồ, đối phương không có khả năng còn sống, thế nhưng sự thực lại hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn, quả nhiên là để cho hắn sinh ra một cảm giác sợ hãi, lông tơ cả người cũng dựng lên.
Cùng lúc đó, trong cổ họng Lăng Tu phát ra một tiếng rống giận như dã thú, chợt đứng lên từ dưới đất, chân Sở Cảnh Long bị hắn nắm, kể từ đó Sở Cảnh Long liền mất đi cân bằng ngã xuống đất. Không đợi Sở Cảnh Long làm ra phản ứng gì, Lăng Tu đã xoay một vòng, ném hắn đi như ném đĩa vậy.
Sở Cảnh Long giống một quả đạn pháo bay vụt đi, hung hăng đánh vào trong vách tường biệt thự, "Oành" một tiếng, mặt tường này liền xuất hiện một cái lỗ thủng lớn, đá vụn đất đá bay tán loạn, tòa kiến trúc lớn như vậy đều rung động kịch liệt một cái.
Nhạc Dương và Lý Lâm nhất tề kinh hãi sửng sốt, một màn này phát sinh quá đột nhiên, để cho bọn họ có cảm giác không chân thật.
Mà thành viên kiêu phái còn lại sợ đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ùa ra như mưa, bọn họ hoảng sợ nhìn Lăng Tu, trong lòng hoảng sợ thầm nghĩ: Cái tên mang mặt nạ Tu La này rốt cuộc là người nào a? Tóc của hắn lại biến thành màu tím, còn có móng tay này, sao lại có màu đen a?
Đúng lúc này, con ngươi màu đỏ tươi của Lăng Tu bỗng nhiên nhìn bọn họ, lực lượng tinh thần vô hình tuôn ra, dùng chi thế phô thiên cái địa bao phủ bọn họ lại.
Để cho Nhạc Dương và Lý Lâm trợn mắt hốc mồm, đám thành viên kiêu phái thì bắt đầu thất khổng chảy máu, mắt phủ đầy huyết sắc, trên trán nổi gân xanh, sắc mặt đã biến thành màu gan lợn, thần tình lộ ra vẻ thống khổ, giống như bị người bóp cổ không cách nào hô hấp, không bao lâu, liền phát ra một tiếng kêu rên kêu thảm thiết ngã sập ở trong vũng máu, chết không nhắm mắt.
"Ách a ~ "
Một tiếng rống điên cuồng, Sở Cảnh Long mang theo sát ý cuồn cuộn lao ra.
Giờ phút này thân thể hắn tăng vọt tới hai thước, y phục trên người đều vỡ nát, lợi trảo sắc bén, khóe mắt như sắp nứt ra.
Sát khí cuộn trào mãnh liệt! Uy áp mênh mông cuồn cuộn!
Sau khi Sở Cảnh Long giải phóng toàn bộ lực lượng thì không có một chút hình người nào, giống như một đầu s2 xấu xí, dữ tợn đáng sợ.
"Ngươi phải chết!"
Sở Cảnh Long gào thét lớn lao tới hướng Lăng Tu, mặt đất bị hai chân của hắn đạp xuất hiện những cái hố thật to.
Động như thỏ, nhanh như mũi tên, không có tàn ảnh mê loạn, không có chiêu thức xinh đẹp nào, một đường thẳng tắp, khí tức không gì sánh được vọt tới trước mặt Lăng Tu, hai bộ móng vuốt to lớn đánh tới hướng đầu của Lăng Tu.
Mà Lăng Tu cũng đã giải phóng toàn bộ năng lực biến chủng, mặc dù không có thần trí và ý thức tự chủ, thế nhưng khi bị uy hiếp bực này, thân thể lập tức liền sinh ra phản ứng theo bản năng. Cước bộ khẽ động, vọt qua một bên, lực lượng ùa ra, lăng không nhảy lên, đùi phải hung hăng vung ra.
"Oành ~ "
Một tiếng nổ vang, thân thể Sở Cảnh Long bị đánh bay ra ngoài, sau khi hạ xuống thì tựa như ô tô phát sinh tai nạn giao thông quay cuồng kịch liệt, liên tục lảo đảo nghiêng ngã té xuống cách đó sáu bảy thước mới dừng lại.
Khi hắn vừa muốn đứng dậy thì, một cái đùi như cương thiết trầm trọng như núi đặt ở trên bả vai của hắn, hắn đã đứng lên một nửa lập tức liền quỳ hai đầu gối xuống mặt đất, mặt đất kiên cố bị lực lượng trùng kích đập nát tạo ra một cái hố to.
Sở Cảnh Long đột nhiên nhớ tới hình ảnh hắn vừa nói đối phương quỳ xuống, so sánh với hiện tại, liền có chênh lệch to lớn và vô cùng nhục nhã.
Khóe miệng không khỏi kịch liệt co rúm hẳn lên, mắt hắn đỏ tươi như mắt trâu điên đang tức giận, trừng mắt nhìn toàn thân Lăng Tu lộ ra cảm giác bình tĩnh và đạm mạc, cắn răng một cái, cứng rắn chậm rãi đứng lên từ dưới đất, sau đó kình khí cường đại phát ra từ đầu vai đánh văng cái chân này ra.
Con ngươi màu đỏ của Lăng Tu lóe ra kịch liệt, lại một cước hung hăng vỗ xuống hướng cổ của hắn.
Ầm!
Sở Cảnh Long ngã xuống đất, thân thể cao lớn, đập mặt đất thành một cái hố, Nam Tung Sơn nằm ở hố to trong, máu tươi chẩy ra, dáng dấp cực kỳ chật vật.
Ủy khuất, phẫn nộ, không cam lòng... xông lên đầu!
"Ta muốn xé ngươi, ách a ~ "
Sở Cảnh Long phát cuồng như mãnh thú, cuồng mãnh khởi xướng tiến công với Lăng Tu, giận không kìm được, mất đi lý trí, hết thảy công kích đều đã không còn bất kỳ kết cấu gì.
Thân hình Lăng Tu như quỷ mỵ, ngay cả Sở Cảnh Long tiến công hung mãnh như thế, hắn vẫn dễ dàng tránh né như cũ.
Lăng Tu lăng không đá một cước vào cằm Sở Cảnh Long.
"PHỐC ~ "
Một ngụm máu tươi tự phun ra, thân thể của hắn bay vụt lên không trung sau đó lại hung hăng hạ xuống.
"Oành ~" như thiên thạch rơi xuống đất, đại địa run rẩy, lại là một cái hố to xuất hiện.