Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Cách buổi tối hai ngày, trong hai ngày này thì gió êm sóng lặng, tất cả cũng đều bình yên. Hoa viên cuối cùng cũng mở rộng cửa kinh doanh bình thường, chỉ có Nhạc Dương thiếu một cái cánh tay.
Đêm đen, yên tĩnh!
Một chiếc Rolls-Royce màu đen đến gần từ xa, đi tới cửa tiệm hoa viên cuối cùng thì dừng lại.
Cửa xe mở ra, Lý Lâm bước từ trên xe xuống.
Áo vest sọc, quần ống rộng màu xanh đậm và đeo vòng tay mang lại cảm giác sảng khoái tự nhiên.
Biểu tình trên mặt thì lạnh lùng, lông mày dài nhỏ đen nhánh, trong ánh mắt như có chút thần thái không màng tới sự đời. Mũi cao thanh tú, da trắng như tuyết hiện ra vài phần tái nhợt.
"Các ngươi ở bên ngoài đợi!"
"Vâng, bộ trưởng!"
Hướng Hắc Bạch vô thường hạ một đạo mệnh lệnh, Lý Lâm hai tay cắm ở túi quần, khoan thai đi vào hoa viên cuối cùng. Khi sắp bước vào cửa điếm thì dừng lại, quay đầu nhìn về phía Khổng Lôi Lâm, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi còn lo lắng cái gì?"
Khổng Lôi Lâm nơm nớp lo sợ, hắn luôn một mực lợi dụng khứu giác nhạy bén của chính bản thân để tìm chủ nhân của kẹp tóc Hồ Điệp, để tìm được biến chủng tru diệt một trăm lẻ tám người ở nhà xưởng bỏ hoang, chỉ là đến bây giờ vẫn không có bất kỳ tiến triển nào, cho nên đã bị Lý Lâm triệu kiến, hắn thực sự thấp thỏm bất an.
"Ta... Ta..." Ngay cả nói chuyện cũng nói lắp.
Còn chưa nói xong cả câu, đã bị Hắc vô thường dùng sức đẩy một cái, cả người quỳ xuống dưới chân Lý Lâm.
Ngẩng đầu, đón nhận khuôn mặt tuyệt mỹ của Lý Lâm mang đầy vẻ lạnh lùng, sợ đến toát ra một thân mồ hôi lạnh: "Bộ... Bộ trưởng..."
"Phế vật!"
Lý Lâm mắng một tiếng, sau đó xoay người, đi vào hoa viên cuối cùng, "Theo ta vào."
“Vâng” Khổng Lôi Lâm bò dậy từ dưới đất, một mực cung kính đuổi theo.
Mới vừa đi vào hoa viên cuối cùng, liền gặp gỡ Đường Tiểu Mạt.
Đường Tiểu Mạt cột tóc lên cao, lộ ra cái trán như bạch ngọc, chân mày to, mũi quỳnh, cái miệng nhỏ nhắn, mặc trên người bộ đồ in logo hoa viên cuối cùng, loại thần thái thanh thuần duy mỹ này, để cho người ta nhìn một cái liền không cách nào quên được.
"Hoan nghênh quang lâm!" Chưa thấy rõ người tới, liền khom người nói hoan nghênh.
Chờ thấy rõ là Lý Lâm thì, ánh mắt Đường Tiểu Mạt lập tức liền nổi lên địch ý sâu đậm: "Là ngươi?"
Lý Lâm ngẩn người, chợt khẽ mỉm cười: "Ngươi còn nhớ rõ ta?"
"Hừ, đương nhiên nhớ kỹ, ngươi làm tình của ta..."
Lòng Đường Tiểu Mạt đầy căm phẫn, thiếu chút nữa liền nói lỡ nói ra sự tình Lý Lâm đả thương Lăng Tu, nhưng sau khi ý thức được, lập tức liền ngừng lại.
Lý Lâm cũng không vạch trần, chỉ ý vị thâm trường cười cười.
Mà lúc này, Khổng Lôi Lâm dùng sức hít một hơi ở trong không khí vài cái, sau đó như phát hiện một tân đại lục kích động hưng phấn gào khóc, chỉ vào Đường Tiểu Mạt nói: "Là nàng, bộ trưởng, nàng là chủ nhân của kẹp tóc Hồ Điệp, ha ha ha... Rốt cuộc đã tìm được!"
Lý Lâm cũng không có biến hóa gì, đây là chuyện mà nàng đã dự liệu, chẳng qua là để cho Khổng Lôi Lâm xác nhận một lần nữa mà thôi, mà nàng cuối cùng cũng khẳng định được, đêm đó biến chủng mang mặt nạ Tu La, chính là Lăng Tu.
Đường Tiểu Mạt không rõ nguyên cớ.
"Bộ trưởng, thuộc hạ xác định hai trăm phần trăm nàng chính là chủ nhân của kẹp tóc Hồ Điệp, bắt nàng trở lại hảo hảo thẩm vấn, nhất định có thể hỏi ra biến chủng phía sau nàng là ai." Khổng Lôi Lâm gạn đục khơi trong đề nghị.
Lý Lâm nhàn nhạt trả lời hắn một câu: "Ngươi bây giờ có thể cút ra ngoài!"
"A?"
Khổng Lôi Lâm sửng sốt, cho là mình nghe lầm, nghĩ thầm: Đã tìm được chủ nhân kẹp tóc, bộ trưởng sao lại không vui vẻ chút nào vậy? Ngay cả khen một câu cũng không có?
Lại không có dũng khí nhiều lời, ngượng ngùng lui ra ngoài.
Cùng lúc đó, vẻ mặt Nam Tung Sơn hiền lành, mỉm cười tiến lên đón: "Nữ nhi, ngươi lại có thời gian đến cửa hàng của ta sao?"
"Đến tiệm ngươi uống chén trà ngồi một chút, thuận tiện xem lão đầu tử ngươi." ánh mắt Lý Lâm nhu hòa nói.
"Ha hả a..."
Mặt Nam Tung Sơn lộ vẻ vui mừng, phất phất tay, nói với Đường Tiểu Mạt, "Tiểu Mạt cô nương, ngươi đi giúp Hiểu Lan đi, ta sẽ chiêu đãi nàng."
Đường Tiểu Mạt gật đầu, trừng Lý Lâm sau đó liền đi tới chỗ Diêu Hiểu Lan.
Lý Lâm liếc mắt, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Nhạc Dương chỉ còn một cái cánh tay, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh biến chủng bị Lâm Vũ dùng một đao chém đứt một cánh tay.
Khi đón nhận ánh mắt của nàng, Nhạc Dương lộ ra một nụ cười lễ phép khiêm tốn.
"Thế nào, coi trọng người pha chế trong tiệm của ta sao?" Nam Tung Sơn cười tủm tỉm trêu ghẹo.
Lý Lâm đảo cặp mắt trắng dã, sau đó tự mình đi tới một cái vị trí rồi ngồi xuống, muốn một chén cà phê nâng cao tinh thần.
Nam Tung Sơn thì gọi một chén trà nóng, ngồi mặt đối mặt cùng nàng, hai cha con nàng trừng mắt nhìn nhau.
Sau một hồi, Lý Lâm mới lên tiếng hỏi: "Lão đầu, nói với ta một câu thật lòng được không?, rốt cuộc mẹ ta có phải bị ngươi giết hại hay không?"
Nghe lời ấy, thân thể Nam Tung Sơn run lên kịch liệt, khuôn mặt phủ đầy dấu vết năm tháng như già thêm mười mấy tuổi trong nháy mắt.
Hắn thổi thổi chén trà, sau đó uống một ngụm trà nóng, mà Nhạc Dương cùng Diêu Hiểu Lan cũng hơi chậm lại.
"Trong lòng ngươi đã có đáp án, không phải sao?" Nam Tung Sơn không có nhìn thẳng vào ánh mắt Lý Lâm, chỉ bất đắc dĩ nói.
"Ta phải nghe chính miệng ngươi nói với ta."
Ánh mắt Lý Lâm đỏ một vòng, nàng thật không ngờ, tìm cừu nhân giết mẫu lâu như vậy, lại chính là cha của mình.
Khi đó nhìn thấy ngã mẫu thân trong vũng máu, nàng hoàn toàn sợ tới choáng váng, căn bản không có thấy bóng một biến chủng nào, thế nhưng buổi tối chiến đấu mấy ngày hôm trước, nàng chợt phát hiện, bóng lung của "Ẩn", cực kỳ tương tự bóng lưng biến chủng đã sát hại mẫu thân của nàng.
Tay Nam Tung Sơn cầm cái chén hơi run rẩy, hắn biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày này, lại không nghĩ rằng ngày này lại đến nhanh như vậy.
Thở dài một hơi: "Là ta!"
"Loảng xoảng~ "
Cái ly trong tay Diêu Hiểu Lan rớt xướng, nát bấy.
Đạt được đáp án xác thực, Lý Lâm khó có thể bảo trì trấn định, ánh mắt rung động: "Vì sao? Nàng là thê tử của ngươi a? Ngươi tại sao có thể nhẫn tâm như vậy?"
Đối mặt với nữ nhi vô tình chất vấn, Nam Tung Sơn không biết nên trả lời thế nào, tự lẩm bẩm, rồi lại như là hồi tưởng giải thích: "Ta một mực chống lại cảm giác ham muốn khát máu đó, bởi vì ta không muốn mất đi ngươi, cũng không muốn mất đi thê tử của mình, thế nhưng càng chống lại, thì ý niệm trong đầu càng thêm lợi hại, thẳng đến tới ngày đó, rốt cục ức chế không được mà bạo phát ra."
"Cho nên, ngươi mới nhịn không được ăn nàng có phải không?" Lý Lâm cũng không nhịn được nữa nước mắt chảy xuống, trong mắt lộ quang mang tức giận.
Nàng không muốn tiếp nhận sự thật này, tìm cừu nhân lâu như vậy, dĩ nhiên lại là cha ruột của mình, đây là châm chọc cỡ nào a.
Nam Tung Sơn không biết nên trả lời thế nào, cúi đầu, bảo trì trầm mặc, không dám nhìn ánh mắt cảu Lý Lâm, mắt đục ngầu đỏ một vòng, hắn hận chính bản thân, hắn cũng vẫn luôn muốn chuộc tội, cho nên hắn mới thành lập ẩn phái, thu nạp biến chủng không muốn trở thành quái vật ăn thịt người, hắn thậm chí còn ảo tưởng có một ngày, nhân loại và biến chủng có thể cùng tồn tại.
Chỉ là hiện tại, cái huyễn tưởng tốt đẹp này đã tan vỡ!