Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
"Ầm ~ "
Cuối cùng trong vườn hoa bỗng dưng lao ra một cổ năng lượng nóng cháy, kèm theo tiếng nổ kinh thiên động địa, khói đặc cuồn cuộn cùng lửa cháy bừng bừng như bão cát phô thiên cái địa bay lên trời, cửa kiếng vỡ nát trong khoảnh khắc, thật giống như có một viên tạc đạn nặng ký nổ tung, toàn bộ hoa viên cuối cùng như lung lay sắp đổ.
Nhưng rất nhanh, hết thảy Liệt Diễm đều biến mất, Lý Lâm đi ra từ hoa viên cuối cùng, viền mắt có chút ướt át. Vừa rồi phát sinh tất cả, đều do nàng phẫn nộ, nàng không có tiếp tục dừng lại, ngồi trở lại trong xe, hạ lệnh trở về bộ ARR.
Trong hoa viên cuối cùng, trên người Nam Tung Sơn bị mảnh vụn thủy tinh làm ra vết thương, hắn cũng nằm trên mặt đất, cũng không có bị thương nghiêm trọng, thế nhưng tâm hồn lại bị thương, để cho mặt hắn xám như tro tàn, nhãn thần không hề tập trung.
Bên kia, Đường Tiểu Mạt có Diêu Hiểu Lan bảo vệ, cũng không có bị thương gì, thế nhưng, nàng lại bị năng lực cường đại của Lý Lâm làm rung động sâu đậm, trong lúc giở tay nhấc chân liền đem phá hủy hoa viên cuối cùng hầu như không còn gì, thủ đoạn như vậy thật sự là đáng sợ, lại liên tưởng đến chính bản thân.
Nàng càng ngày càng phát giác được, chính bản thân ngoại trừ mang đến ràng buộc cho Lăng Tu, thì cũng không làm được cái gì, Lăng Tu và nàng như ở hai độ cao khác nhau, dù cho nàng nỗ lực muốn leo lên chỗ của Lăng Tu, nhưng lại không cách nào leo lên được. Loại cảm giác này làm cho nàng càng ngày càng bất an, bởi vì nàng cảm giác khoảng cách của mình và Lăng Tu đang không ngừng kéo ra.
Lăng Tu từ chỗ Triệu Lang Nhi trở lại hoa viên cuối cùng, hiểu được tất cả, hắn cũng đã biết Lý Lâm biết hắn là biến chủng, cảm thấy cần phải liên hệ cùng Lý Lâm.
...
Đi ra từ hoa viên cuối cùng, Đường Tiểu Mạt không có nói một câu, trở lại nơi ở thì cũng chỉ ngồi trên ghế sa lon, ôm một cái đệm, lâm vào suy tư.
"Làm sao vậy, thân thể không thoải mái?" Lăng Tu hỏi nàng.
Đường Tiểu Mạt lắc đầu, trong mắt trống rỗng.
Lăng Tu hít một tiếng, nghĩ thầm: chẳng lẽ Cô nàng này đang ở giai đoạn thần kinh không bình thường?
Cảm giác trên người sền sệt, còn có một sợi mùi mồ hôi, liền không để ý tới nàng, chuẩn bị đi tắm rửa sau đó hỏi nàng có chuyện gì xảy ra. Đi vào buồng vệ sinh, cởi sạch quần áo mở vòi sen mới vừa xối nước, kết quả Đường Tiểu Mạt đẩy cửa ra xông vào.
"Ta! @#%..."
Lăng Tu muốn chửi má nó, nhanh chóng kéo quần áo ngăn trở bộ vị trọng yếu, phẫn nộ quát lớn, "Đường Tiểu Mạt ngươi muốn làm gì, ngươi muốn làm gì?"
Hai lần, lần trước bởi vì quá mót thì có thể hiểu được, nhưng lúc này thì sao, hắn thực sự là muốn phát điên.
"Món ăn tình yêu, ngươi cắn ta một cái đi?!"
Đường Tiểu Mạt chu cái miệng nhỏ nhắn, ngẩng đầu ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, "Để cho ta trở thành biến chủng, như vậy ta là có thể sóng vai chiến đấu cùng với ngươi."
Lăng Tu bất ngờ, lập tức không chút do dự chửi ầm lên: "Ngươi lại phát bệnh thân kinh ah, có phải vì một ngày không gõ đầu của ngươi ngươi liền không được tự nhiên hay không, mau đi ra, có chuyện gì chờ ta tắm rửa xong mặc quần áo tử tế rồi lại nói."
"Đừng!"
Đường Tiểu Mạt đùa giỡn bát quái, trực tiếp đi tới gần hắn, "Ngươi không đáp ứng ta không đi ra ngoài."
Lăng Tu đang định phát hỏa, đã thấy vành mắt của nàng đã ươn ướt, nước mắt tuột xuống, nức nở nức nở nói: "Món ăn tình yêu, khoảng cách cảu ta với ngươi càng ngày càng xa, ngươi cắn ta một cái, để cho ta thay đổi thành biến chủng có được hay không?"
Trong giọng nói lộ ra một phần khẩn cầu, người nàng quan tâm nhất là Lăng Tu, thế nhưng nàng lại đột nhiên ý thức được khoảng cách của bản thân và Lăng Tu càng ngày càng xa, điều này làm cho nàng cảm giác hình như sắp bị thế giới này từ bỏ.
"Đường Tiểu Mạt, ngươi làm sao vậy?" Nhìn nữ nhân của mình đang thút thít, trong lòng Lăng Tu rất khó chịu.
"Ta không biết, ta muốn như nhau trước đây, mỗi một khắc đều có thể đi cùng với ngươi, mà không phải giống như bây giờ, chỉ có buổi tối mới có thể ở bên ngươi."
Đường Tiểu Mạt đã khóc thành một lệ nhân, nàng thực sự hoài niệm thời gian khi đi tới Huyễn Thành, cho dù tràn đầy nguy hiểm, thế nhưng đối với nàng mà nói, cũng là một hồi tưởng ngọt ngào, "Món ăn tình yêu, ngươi có thể sẽ có một ngày không còn yêu ta không?"
"Ngươi nói bậy cái gì!"
Lăng Tu có chút đau đầu, tuy khi yêu mọi người sẽ có cảm giác này, nhưng như Đường Tiểu Mạt thì, cũng quá nghiêm trọng rồi.
"Ta nào có nói bậy, từ khi đi tới Huyễn Thành, ta và Món ăn tình yêu đều không có nhiều để tài chung, như là người của hai thế giới, rất nhiều chuyên gia tình yêu nói, người không có cùng điểm chung, là điềm báo cho quan hệ sẽ vỡ tan." Đường Tiểu Mạt nhún nhún mũi, lau nước mắt nói.
"Ngươi là heo a, cái này mà cũng tin!"
Lăng Tu trách cứ, kích động nói, thiếu chút nữa không có giữ được quần áo, làm bộ vị trọng yếu bị lộ ra.
Đường Tiểu Mạt vô tội ủy khuất nhìn hắn, không ngừng khóc thút thít.
"Mặc kệ là lúc nào, Đường Tiểu Mạt ngươi đều là nữ nhân trọng yếu nhất trong cuộc đời ta. Chúng ta cùng xuất phát từ Thành Hải Dương, một bước một vết chân đi tới Huyễn Thành, đã trải qua nguy hiểm đếm không hết. Còn nhớ rõ khi ở thành Quảng Lăng không? Lúc đó gặp một cái đầu s2, ta cho ngươi và huynh muội Quan Vân Vũ chạy trước, ngươi vẫn còn có dũng khí vòng trở lại, đứng trước mặt ta một mình đối mặt với đầu s2 kia."
Lăng Tu thất thần một trận, phảng phất như lần thứ hai thấy được hình ảnh Đường Tiểu Mạt giơ cung nỏ, thân thể run lên rồi lại kiên định dũng cảm ngăn ở trước người mình, "Cũng chính vào lúc đó, Đường Tiểu Mạt ngươi đã tiến vào trong tim của ta, cho tới bây giờ chúng ta không phải là người của hai thế giới, ta và ngươi, ở trong nơi này, ngươi là nữ nhân của ta, cho dù thời gian có trôi qua bao lâu, cũng không cách nào thay đổi sự thật này."
Không có bất luận cái biểu lộ gì, thế nhưng mỗi một câu mỗi một lời phát ra đều từ phế phủ, lộ ra ý yêu thương sâu đậm.
Gương mặt Đường Tiểu Mạt ửng đỏ một mảnh, nước mắt ngừng rơi, Lăng Tu nói như vậy, làm cho lòng nàng kiên định không gì sánh được, phần thấp thỏm bất an cũng là bị quét là sạch.
"Thực sự nha?"
"Giả!" Lăng Tu tức giận nói một câu.
"Món ăn tình yêu thật đáng ghét."
Đường Tiểu Mạt nín khóc mỉm cười, sau đó liền ôm Lăng Tu một cái. Lại không biết vì sao, thân thể của nàng bộc phát ra một cổ lực lượng rất cường đại.
Lực lượng này chính nàng cũng không có phát giác, thế nhưng Lăng Tu lại cảm giác được, hơn nữa dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, cư nhiên bị nàng đẩy ngã ở trên mặt đất.
"Oành ~ "
Hai người té xuống, làm vòi sen bị bẻ gãy, mất đi hệ thống cung cấp áp chế nước liền phun ra ngoài, toàn bộ buồng vệ sinh phun đầy nước như mua, chỉ chốc lát sau, toàn Thân Đường Tiểu Mạt đều ướt đẫm.
Lăng Tu đang buồn bực không hiểu Đường Tiểu Mạt lấy khí lực lớn như vậy ở đâu, kết quả Đường Tiểu Mạt thâm tình kêu một tiếng "Món ăn tình yêu" sau đó liền nhào tới trên người hắn, cái miệng nhỏ nhắn hôn miệng của hắn, đầu lưỡi trơn non mềm quấn quít cùng một chỗ.
Khi mất đi một tia lý trí cuối cùng thì, Lăng Tu dĩ nhiên bất chấp hết thảy, đứng dậy ôm lấy Đường Tiểu Mạt, cúi đầu hung tợn nói: "Đường Tiểu Mạt, đây là ngươi tự tìm!" Nói xong, mang theo nàng đi về phòng ngủ.