Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Tí tách tiếng mưa rơi không nhanh không chậm, phảng phất như có một giai điệu nào đó, làm người ta mê say, làm cho người ta phải yên tĩnh lại để nghe.
Lăng Như, quỷ phó, cùng với quỷ ảnh, lúc này đều bị bị thương nặng, Địch triết cường đại vượt xa tưởng tượng của bọn họ, cho dù công kích toàn lực cũng không thể làm hắn thương tổn một chút, đây quả thực là tuyệt đối phòng ngự hoàn toàn không có góc chết, để cho người phiền muộn chính là, không chỉ bản thân có tuyệt đối phòng ngự đồng thời còn có năng lực bạo phát kinh khủng.
"Các ngươi hãy thành thật làm một đám chuột không thấy ánh sáng thì tốt rồi, hết lần này tới lần khác lại muốn chạy ra đấu với lão tử!"
Địch triết nhìn Lăng Như đang thở gấp, khóe miệng tràn ra một vết máu cười lạnh nói, "Thực sự là không biết sống chết mà."
"Hãy bớt sàm ngôn đi, chiến tiếp!"
Bạo rống một tiếng, quỷ phó lao ra, bay nhanh như gió, mang theo khí thế lành lạnh kinh khủng xông về phía Địch triết.
Huyết trảo vũ động! Thân thể lao tới!
Khi tới gần Địch triết thì thả người nhảy lên, bàn tay hung hăng hạ xuống hướng đầu Địch triết, động tác liền mạch lưu loát, cường thế vô cùng, nơi đi qua, nước mưa bị tách ra, trung hình thành một đạo quỹ tích trên không.
Địch triết cũng không động một chút nào, vô số hòn đá thật nhỏ bay lên không trung từ mặt đất, ngưng tụ thành một cái giáp thạch trên đỉnh đầu rất nhanh, các hòn đá giống như là thủy ngân dung hợp lại với nhau, mật độ lớn đến kinh người, cứng rắn ngăn lại một chưởng của quỷ phó.
"Sao không thông minh ra chút nào vậy!"
Địch triết nhe răng cười một tiếng, vũ động đùi phải quét ra, như hàn thiết quét vào bụng quỷ phó.
Lực lượng hung mãnh bao trùm toàn thân, quỷ phó cảm thấy một cảm giác đau nhức từ bụng lan ra tứ chi bách hài, yết hầu phát ra một tiếng hét thảm, thân thể biến thành hình chữ "c" bay về phía sau, gương mặt dưới mặt nạ bởi vì thống khổ mà vặn vẹo biến hình.
"Oành ~ "
Khi bay ra hơn mười Mét sau đó ầm ầm rơi xuống đất, con ngươi màu trắng liền biến mất, thay vào đó là ánh mắt nhân loại thông thường, ánh mắt kia tràn đầy nghi hoặc, khiếp sợ, thật thà chất phác, đã khôi phục nhân cách Văn Khải.
Nhìn hố to hố nhỏ đầy đất, thây phơi khắp nơi, còn có trên người thì đau tê tâm liệt phế, Văn Khải mở to hai mắt, thân thể không cầm được mà rung động hẳn lên. Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn biết, bản thân nhất định đã tham dự vào, hoặc là, trong thân thể có một nhân cách khác đã tham dự vào trận thịnh yến máu tanh này.
"Ta chịu đủ rồi, ta chịu đủ rồi..." Kinh hoàng tới cực điểm là phẫn nộ, Văn Khải lớn tiếng gầm hét lên.
"Ngươi chịu đủ rồi? Nhưng lão tử còn không có chịu đủ đâu nè!"
Trong mắt Địch triết tràn ngập sát ý, vừa dứt lời, bước nhanh hướng phía Văn Khải.
Lăng Như chịu đựng thân thể, hét lớn một tiếng đánh tới hướng Địch triết, muốn ngăn cản hắn hạ tử thủ đối với Văn Khải, cũng hạ lệnh với quỷ ảnh: "Mang theo quỷ phó, đi!" Chưa từng có do dự, chiến đấu đánh tới hiện tại, đã không có chút phần thắng nào, Địch triết cường đại vượt xa khỏi dự đoán.
"Ầm ~ "
Nhưng vào lúc này, đống đất đá chồng chất vùi lấp Lăng Tu nổ tung như bom nổ, vô số đá vụn bay tung tóe ra bốn hướng, tốc độ nhanh như thiển điện.
Lăng Như cùng quỷ ảnh bị hòn đá đánh trúng, đều ngã xuống đất, mà Địch triết lại hoàn toàn không e ngại những thứ này, chỉ híp hai mắt, nhìn chăm chú vào phương hướng hòn đá bay tới.
Tại giữa đám bụi mù, hai quang mang màu đỏ tươi xuyên thấu ra, vô cùng thấm lòng người.
Khi bụi mù dần dần tán đi, Lăng Tu mang một đầu tóc màu tím xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người. Y phục trên người bị nát bấy, lộ ra da thịt trắng nõn bên trong, móng tay là màu đen nhánh như nước mực vậy, như Tu La bò ra từ Địa Ngục, toàn thân cao thấp, tán lộ ra một cổ khí tức âm tà.
Còn có một cổ uy áp được tản ra, như là một ngọn núi, áp vào trong lòng mọi người.
"Lại không chết!" Địch triết lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lăng Như cùng quỷ ảnh cũng ngơ ngẩn, bọn họ sớm cho rằng Lăng Tu đã chết, dù sao lâu như vậy mà cũng không có động tĩnh gì.
Sau khi kinh lăng qua đi, Địch triết liền cười to nói: "Không chết liền tốt rồi, không chết là có thể hảo hảo nếm thử món ăn khai vị ta chuẩn bị cho ngươi, hắc hắc..."
Lăng Tu không nói câu nào, chỉ đi từng bước một hướng tới hắn.
Địch triết cảm giác mình không được để ý tới liền thu liễm nụ cười trên mặt, sắc mặt như sương lạnh: "Thật là tốt, nếu tháo tứ chi của ngươi xuống, cho ngươi biến thành một con Báo Biển hẳn là một chuyện rất là thú vị."
Mới vừa nói xong, giẫm chận xuống tại chỗ bắt đầu chạy như điên, giáp thạch thật dày bao quanh thân thể lao như điên về hướng Lăng Tu.
Uy thế cực lớn, mặt đất như bị hắn đạp mà chấn động kịch liệt hẳn lên!
Lăng Như cho rằng Lăng Tu sẽ tlách ra, thế nhưng làm cho nàng cũng không nghĩ tới chính là, Lăng Tu lại không né tránh, còn chạy như điên, lựa chọn cứng đối cứng cùng Địch triết.
Tên này điên rồi sao? chẳng lẽ hắn cho là thân thể mình có thể so được với Địch triết sao?
Lăng Như cũng hít một hơi khí lạnh.
Liền ngay cả Địch triết cũng phải hơi sững sờ, lập tức khóe miệng lộ ra một cái nụ cười giảo hoạt: "Không sai, có đảm lược, ngươi là người thứ nhất có dũng khí đối chiến thân thể với ta, thực là đồ ngu ngốc, ngu xuẩn!"
"Ah a a"
Bạo rống một tiếng, thân thể của hắn chợt gia tốc, hắn tức giận cũng không quản tới việc dằn vặt Lăng Tu nữa, mà muốn dùng thân thể, dụng Lăng Tu vỡ thành một bãi thịt băm.
Khoảng cách của hai người càng ngày càng gần, gần đến chính diện giao phong, khiến người ở tại đó phải nín thở, không nháy mắt nhìn.
Hai giây sau, thân thể huyết nhục của Lăng Tu đụng vào thân thể Địch triết được bao phủ bởi nham thạch.
"Ầm ~ "
Một đạo thanh âm trống rỗng nổ lên, làm màng tai người ta ông ông rung động, như là có một đám ong đang bay quanh tai.
Chỗ chung quanh không gian Lăng Tu và Địch triết đụng nhau xuất hiện hình ảnh vặn vẹo, ba động năng lượng như từng cơn sóng rung động lan tỏa ra bốn phía. Sau khi va chạm, hai người đều giống như là đạn pháo bay về phía sau.
Lăng Như và quỷ ảnh thấy được một màn này, phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Địch triết sử dụng năng lực, được thạch giáp bao quanh, lực phòng ngự không phải là mạnh mẽ bình thường, hoàn toàn có thể sánh ngang cùng xe thiết giáp, nhưng lại bị Lăng Tu dùng thân thể huyết nhục cứng rắn đánh bay, này... Đây quả thực là chuyện không cách nào tưởng tượng được.
Văn Khải đồng dạng cũng trợn to hai mắt, kinh hãi đảm chiến, hình ảnh đánh vào thị giác như vậy là hắn chưa từng thấy qua, càng không nghĩ đến có một ngày sẽ trình diễn ở dưới mí mắt hắn, trong đầu của hắn chỉ có một thanh âm: Những người này, không phải là người.
Chớ Địch triết cũng vô cùng khiếp sợ, hắn tuyệt đối tự tin đối với thân thể mình, vừa rồi hắn thậm chí đã nghĩ đến tràng cảnh Lăng Tu bị hắn đụng vỡ thành một bãi thịt băm, nhưng chưa hề nghĩ tới sẽ nhận được kết quả như vậy, để cho hắn xúc động tâm thần chính là, thạch giáp của hắn mơ hồ có dấu hiệu vỡ nát.
Lúc này, Lăng Tu đứng lên một lần nữa, vết thương trên người đã khôi phục rất nhanh chóng, chỉ bốn năm giây, vết thương đã khỏi hẳn, bằng phẳng như lúc ban đầu, thậm chí ngay cả máu đen, cũng được lỗ chân lông hút vào trong cơ thể.
Tên này rốt cuộc là người gì thế?
Lăng Như cũng không tin nhìn Lăng Tu, ánh mắt run động, biến chủng đích xác có năng lực phục hồi rất mạnh, nhưng vết thương sâu tới xương như vậy mà có thể phục hồi trong thời gian mấy giây, là nàng chưa từng thấy qua, hơn nữa khiến nàng thập phần khó hiểu chính là, thực lực của Lăng Tu mạnh hơn gấp đôi so với lúc trước nàng thử dò xét.
Lẽ nào, đây mới là thực lực chân chính của hắn?
Nàng đột nhiên cảm thấy xấu hổ khi đã khinh thường Lăng Tu.