Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Sở Ly Nguyệt đè nén cảm tình đối với Lăng Tu, nàng từng nói qua, nếu trong lòng hắn đã có đối tượng, nàng sẽ không quấy rầy, chỉ chân thành chúc phúc, cảm thấy vui vẻ vì hắn. Đường Tiểu Mạt dám yêu dám hận, hồn nhiên đáng yêu, làm cho nàng biết, Lăng Tu tìm được một hảo nữ hài.
Mà nghe nàng giới thiệu xong, Lăng Tu không muốn đợi được một khắc, hận không thể xông vào Tổng Bộ EVO, đi thẳng đến trung tâm nghiên cứu, cứu Lăng Tuyết ra.
Trương Nhất cùng Đường Tiểu Mạt ở dưới siêu thị mua rất nhiều đồ uống cùng với thịt, mấy thứ này đều là thứ mà người và biến chủng có thể ăn, lúc trở lại, trong miệng Đường Tiểu Mạt ngậm một cây kẹo que, giống như trước kia, xinh đẹp đáng yêu, như tiểu cô nương vĩnh viễn không lớn.
"Biểu muội, hôm nay là sinh nhật của ngươi, biểu ca chúc ngươi càng ngày càng xinh đẹp, xinh đẹp hơn Tây Thi và Hằng Nga, cũng chúc ngươi và Lão Lăng cảm tình mỹ mãn, chờ khi đón được Tiểu Tuyết, ngươi hãy nhanh chóng sinh mấy tiểu hài tử cho hắn, mỗi ngày dính theo hắn, để cho hắn suốt ngày cũng không yên tĩnh; nếu sinh là nữ nhi, vậy hãy để cho các nàng theo ta, biểu ca ngươi thích nhất là tiểu cô nương, hắc hắc hắc..." Trương Nhất uống rượu, tùy tiện nói.
Đường Tiểu Mạt đỏ bừng, trong lòng lại ngọt ngào, nói: "Biểu ca thúi, ngươi lại uống say ah?"
"Say? Nói đùa ah, ca có thể một hơi thở uống hết bình rượu đế, uống chút bia thì làm sao say được." Trương Nhất khoát tay áo, nói to.
"Thông thường người nói mình không có say thì đã là người say." Đường Tiểu Mạt tự lẩm bẩm.
"..." Trương Nhất không còn lời chống đỡ.
Đôi mắt Sở Ly Nguyệt vừa nhấc, nhìn Đường Tiểu Mạt: "Tiểu Mạt, ngày hôm nay đi vội vội vàng vàng, ta cũng không biết là sinh nhật của ngươi, cho nên cũng không có chuẩn bị lễ vật, ta..."
"Ly Nguyệt tỷ, ngươi chính là lễ vật tốt nhất!"
Đường Tiểu Mạt đứng dậy đi tới ngồi xuống bên cạnh Sở Ly Nguyệt, kéo cánh tay của nàng nói, "Ta thực sự không nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy Ly Nguyệt tỷ, hiện tại cũng còn cho là mình đang nằm mơ." Nàng rất vui vẻ, Trương Nhất đến cùng Sở Ly Nguyệt, làm cho nàng có cảm giác một lần nữa được đi trên đoạn đường đi tới Huyễn Thành, thật giống như lần thứ hai gặp lại thân nhân của mình.
"Biểu muội nói rất đúng, quen thuộc nhau như vậy, còn chuẩn bị lễ vật làm gì a, người đến chính là lễ vật lớn nhất." Trương Nhất nói.
"Không được, biểu ca thúi ngươi phải cho ta lễ vật, ta nhớ kỹ trước đây ngươi trước nói muốn tặng ta một chiếc xe thể thao." Đường Tiểu Mạt chu cái miệng nhỏ nhắn phẫn nộ nói.
Trương Nhất mặt lộ vẻ lúng túng: "Biểu muội đừng làm rộn, khi đó ta tùy tiện là có thể ném ra mấy triệu, xe thể thao đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng bây giờ, biểu ca ngươi ta đã nghèo rớt mồng tơi, từ một phú nhị đại trực tiếp biến thành một cái tiểu tử nghèo, làm sao có tiền mua xe thể thao, rồi lại nói, xe thể thao trong Huyễn Thành đều dùng điện, lái nó cũng không có chút thoải mái."
"Ngươi lái rồi?" Đường Tiểu Mạt hiếu kỳ hỏi.
"Đương nhiên... Không có!"
Hai chữ trước phát ra rất vang dội, hai chữ sau đó lại như mất đi sức lực mềm nhũn vô lực, "Thế nhưng có thể tưởng tượng a, ngươi suy nghĩ một chút, xe điện cùng xe có trợ lực, cái nào có thể lái tốt hơn?"
"Xe có trợ lực a!"
"Vậy thì được rồi nha, xe thể thao sử dụng điện năng để cung cấp động lực có thể so được với xe thể thao đốt xăng sao, chờ chúng ta rời khỏi Huyễn Thành, biểu ca ngươi sẽ tự mình ra bên ngoài tìm một chiếc Lamborghini cho ngươi lái." Trương Nhất vỗ ngực bảo đảm nói.
"Tốt tốt, đến lúc đó chúng ta định cư ở trên đảo nhỏ sửa một đoạn đường, chúng ta cùng nhau lái xe đi chơi." trong ánh mắt của Đường Tiểu Mạt tràn ngập hướng sự mong đợi.
...
Có Trương Nhất cùng Đường Tiểu Mạt ở đây, thật giống như sẽ có chuyện nói không hết, cũng không yên tĩnh được một khắc. hỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cưới, nhìn bọn họ, nội tâm lo lắng của Lăng Tu đã trì hoãn không ít.
"Bộ trưởng, tân nhiệm bộ trưởng Khu hai Sở Ly Nguyệt sau khi đến khu một của chúng ta, trực tiếp đi tới nơi ở của Lăng Tu, lúc này đang nói chuyện phiến với đám Lăng Tu, trước đây bọn họ hẳn là đã có quen biết." Bạch vô thường hướng Lý Lâm báo cáo.
"Bọn họ lại quen biết!"
Trong ánh mắt Lý Lâm toát ra vẻ không thể tin, đồng thời trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lúc trước nàng còn tưởng rằng Sở Ly Nguyệt này là tới trả thù cho Địch triết. Nhưng vào lúc này, điện thoại trên bàn làm việc của nàng vang lên.
Cầm lấy nghe, đầu đối diện liền truyền đến thanh âm của Lăng Tu.
"Lâm bộ trường, đa tạ ngươi chiếu cố!"
"Ngươi nói lời này là có ý gì, Lăng Tu?" giọng Lý Lâm nói hơi có chút lo lắng.
"Nói lời từ biệt với ngươi."
"Ngươi muốn rời khỏi khu một?"
"Tương tự!"
Rất đơn giản, nhưng thanh âm lại như chuông lớn đánh vào tâm thần Lý Lâm, nàng nguyện ý cung cấp sự bảo vệ cho Lăng Tu, thế nhưng vì sao người đàn ông này lại hết lần này tới lần khác muốn rời đi.
Mà Lăng Tu nghĩ, cũng không muốn nợ nhân tình của nàng, còn nữa, đây có lẽ là một lần rời đi vĩnh viễn, hắn bắt tay vào kế hoạch có hai phần phương án, một phần là hắn cùng Trương Nhất sẽ lẻn vào Tổng Bộ EVO, cứu Lăng Tuyết ra, một phần khác là để Sở Ly Nguyệt và Đường Tiểu Mạt rời khỏi Huyễn Thành chuẩn bị tiếp ứng bên ngoài.
Sauk hi cứu Lăng Tuyết ra, năm người sẽ rời khỏi Huyễn Thành!
Nhưng việc đầu tiên phải làm, chính là đi đến Khu hai.
Bóng đêm đen như mực, tới mức không nhìn được cả năm ngón tay...
Sở Ly Nguyệt cùng Trương Nhất đi ra bến cảng, Lăng Tu thì bồi tiếp Đường Tiểu Mạt đi một chuyến tới hoa viên cuối cùng, vừa đến chào Diêu Hiểu Lan và Nam Tung Sơn.
Khi sắc trời còn lờ mờ, đại đa số cửa hàng đều còn đóng cửa, hoa viên cuối cùng cũng không ngoại lệ, Diêu Hiểu Lan và Nhạc Dương đang ở quầy bar rửa dụng cụ, quét dọn vệ sinh, chuẩn bị kết thúc ngày hôm nay.
Khi nhìn thấy Lăng Tu cùng Đường Tiểu Mạt thì, hai người không khỏi có chút kinh ngạc.
Lăng Tu không có che giấu, trực tiếp hào phóng nói rõ mục đích của chuyến đi này, cuối cùng dò hỏi: "Nam lão đầu đâu?"
"Điếm trưởng trở về chỗ ở của mình nghỉ ngơi, người lớn tuổi rồi, đến thời gian cố định thì phải nghỉ ngơi." Diêu Hiểu Lan mỉm cười nói.
"Vậy nhờ ngươi nói với hắn một tiếng, chúng ta sẽ rời khỏi khu một."
"Tốt." Diêu Hiểu Lan gật đầu đáp ứng.
Đường Tiểu Mạt đi lên trên lầu chỉnh lý đồ đạc của nàng, Lăng Tu thì ngồi chờ trước quầy bar, Nhạc Dương rót cho hắn một chén nước đá.
Trong điếm im ắng, chỉ có thanh âm Nhạc Dương và Diêu Hiểu Lan lau dụng cụ, hai người bọn họ cũng không nói cái gì, yên lặng làm chuyện của mình.
Lúc này, cửa tiệm bị đẩy ra, một người cao lớn đi đến.
Ăn mặc áo che gió màu đen rộng lớn, cổ áo thật cao, bao bọc cả người hắn vào bên trong, lại hợp với mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu, trên cổ thì quấn một cái khăn, để cho người ta thấy không rõ khuôn mặt.
Thân cao gần hai thước, đi lại giống như một ngọn núi di động, đồng thời, trên người tán lộ ra một cổ khí tức âm trầm quỷ dị, khí tức bức nhân!
Hắn ngồi xuống ở trước quầy bar, thanh âm khàn khàn nói: "Một chén cà phê, nóng bảy phân, không thêm đường!"
"Xin lỗi tiên sinh, tiệm chúng ta đã đóng cửa." Nhạc Dương lễ phép hồi đáp.
"Phải không? Vậy thì nước, nước đá như biến chủng này!" thân ảnh cao to kia đột nhiên hướng Lăng Tu nói âm lãnh.