Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 483 - Chương 484: Cứu Viện Địa Ngục

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 484: Cứu viện Địa Ngục

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Qua một phen nói chuyện với nhau, Lăng Tu mới biết được thì ra khi bọn hắn rời đi không lâu, Thành Giang Tây liền bạo phát thi triều lần nữa, không có ai ngoài Dương Thi Vân và Thanh Tâm, tất cả nữ tử còn lại đều hương tiêu ngọc vẫn, cũng liền vào lúc đó, Dương Thi Vân thức tỉnh năng lực thực vật của mình, sau đó liền gặp phải đội tìm kiếm của tập đoàn evo, bởi vì năng lực người sinh hóa mà bị mang đến Huyễn Thành.

"Ngươi có thể giúp ta sao?"

Lăng Tu có chút thấp thỏm hỏi, mặc dù là người quen, nhưng bây giờ đối phương là “U Linh”, là địch là bạn cũng còn chưa biết.

"Ngươi muốn ta giúp thế nào?" môi Dương Thi Vân khẽ mở nói.

"Trương Nhất bị thương rất nghiêm trọng, ta cần một mũi thuốc khôi phục còn có thịt tươi." ánh mắt Lăng Tu sáng quắc nói.

Nghe lời ấy, thân thể Thanh Tâm hơi run lên một chút.

Lăng Tu nói bổ sung: "Thịt heo, thịt dê hoặc là thịt bò đều được."

Thanh Tâm thở phào nhẹ nhõm, liền mỉm cười áy náy.

Dương Thi Vân cầm chén trà, chậm rãi uống một ngụm: "Những thứ này ta đều có, cũng đều có thể cho ngươi, nhưng bây giờ ngươi lại không cần, cấp trên đã chuyền xuống tin tức, Trương Nhất đã bị bắt."

Con ngươi của Lăng Tu đột nhiên co rút, đứng lên từ chỗ ngồi, xoay người liền muốn rời đi, chạy đi xác nhận một lần.

"Ngươi đừng đi, bọn họ đã mai phục xung quanh nới đó, đang chờ ngươi trở lại tự chui đầu vào lưới." Dương Thi Vân cũng đứng lên, cấp thiết nói.

"Đúng vậy Lăng Tu, ngươi nghe Vân tỷ đi, Vân tỷ sẽ không hại ngươi." Thanh Tâm lúc này cũng tiến lên khuyên.

Lăng Tu hít thật sâu, để cho mình tỉnh lại, quay người lại, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thi Vân, giống như là muốn xuyên thủng linh hồn của nàng vậy. Cuối cùng, hắn lựa chọn tin tưởng nàng: "Bây giờ Trương Nhất bị nhốt ở địa phương nào?"

"Đại lao tạm thời của Diêu Chấn Vũ!" Dương Thi Vân thành thật trả lời.

"Đa tạ ."

Lăng Tu lại xoay người lần nữa, lúc này đây, vô luận Thanh Tâm khuyên như thế cũng không cản được, hắn vẫn cứ đi, cũng không quay đầu lại.

Bây giờ là thời cơ tốt nhất để cứu Trương Nhất, bởi vì đoàn người Diêu Chấn Vũ không biết hắn đã biết được Trương Nhất bị bắt, đều đem trọng binh bố trí ở chỗ kia, cho nên đại lao cũng sẽ không có người nhìn chằm chằm.

"Vân tỷ ngươi xem hắn, quá manh động!" Thanh Tâm oán trách nói.

Dương Thi Vân chắp hai tay sau lưng, cũng không nói gì nửa câu, chỉ kinh ngạc nhìn phương hướng Lăng Tu ly khai, khi biết k-88 bị một người có tên Lăng Tu giết chết, nàng liền suy nghĩ tới Lăng Tu kia có thể là Lăng Tu trước đây đã gặp phải ở Thành Giang Tây hay không, mà sự thực đã chứng minh suy đoán của nàng không có sai, quả thực chính là hắn.

Hôm nay gặp lại, hỉ ưu nửa nọ nửa kia!

Nàng đã từng nghĩ, đời này dù cho có thể gặp lại được Lăng Tu, cũng chỉ như thấy một con tang thi có thân thể hư thối mà thôi, nàng còn nhớ rõ, lúc ăng Tu rời khỏi Thành Giang Tây thì đã bị lây virut X, từ từ chuyển biến thành tang thi. Nếu không phải là thấy khuôn mặt Thanh Tâm vô cùng kinh ngạc cùng bất mãn, nàng còn cho rằng đây là một cái cảnh trong mơ quá chân thật.

"Ba" "Ba" "Ba" ...

Roi quất ngang trời, sau đó quất vào thân thể huyết nhục không ngừng vang lên thanh âm làm da đầu người ta tê dại.

Y phục trên người Trương Nhất đã không phân biệt ra màu sắc vốn có, nghiễm nhiên đã biến thành một bộ quần áo dính đầy máu, vết thương trải rộng mỗi một thốn da thịt, miệng mũi cũng đầy máu, hắn bị tiêm mũi thuốc tiêu trừ, đã bị ngăn chặn lực lượng biến chủng, căn bản không cách nào biến thân thành người khổng lồ.

Thống khổ sống không bằng chết để cho hắn bất tỉnh đi hơn mười lần, nhưng mỗi một lần đều bị một chậu nước lạnh lẽo làm tỉnh, sau đó lại là một trận đau nhức tê tâm liệt phế, thân thể giống như bị vô số cây đại đao chặt xướng.

"Nói mau, Lăng Tu đi đâu? Nếu không nói, ta cho ngươi cầu sống không được muốn chết cũng không xong!" Trần xa cởi áo ra, vẻ mặt dữ tợn như ác quỷ, tựa như một con quy đi ra từ địa ngục.

"Lão... Tử... Không... Biết..."

Trương Nhất chật vật ngẩng đầu, khàn khàn mà kiên định nói, thanh âm yếu ớt hầu như nghe không rõ.

"Xem ra ngươi còn chưa hiểu rất rõ thủ đoạn của ta, được, ta cũng muốn xem ngươi cứng rắn hay là hình cụ của ta cứng rắn." Trần xa vứt roi đi, mặt hằm hằm nói.

Nói xong, đưa tay lấy ra một thanh sắt bén nhọn từ bên trong túi đựng dụng cụ, "PHỐC" một tiếng đâm đi vào móng tay ngón trỏ phải của Trương Nhất, tay đứt ruột xót, mặc dù chỉ là đâm rách một ngón trỏ, nhưng trong chớp nhoáng này lại sinh ra đau đớn không cách nào diễn tả bằng ngôn từ .

"A ~ "

Khuôn mặt Trương Nhất vặn vẹo, yết hầu phát ra một tiếng kêu rên thê thảm chí cực, thân thể mình đầy thương tích giãy dụa kịch liệt.

"Hắc hắc... Thế nào, bây giờ ngươi nói hay là không?" Trần xa cười gằn nói, thấy phạm nhân trước mặt thống khổ như vậy, nội tâm của hắn liền vô cùng hưng phấn.

"Ta... Ta nói ngươi... Bà ngoại..."

Trương Nhất thở phì phò, khóe miệng co quắp, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt này vẫn tràn đầy hàn quang bén nhọn.

"Thú vị, đầu khớp xương thật đúng là rất cứng !"

Trần Xa khẽ cười lại cầm lấy một thanh sắt bén nhọn, nó không ngừng phóng đại trong con ngươi của Trương Nhất, không lưu tình chút nào đi vào đầu ngón cái của Trương Nhất, sau đó mạnh đâm ra ngoài, móng tay cái bay ra dính theo một mảnh huyết nhục, máu tươi rơi xuống.

Trương Nhất lớn tiếng kêu thảm một tiếng, khóe mắt như sắp nứt ra, rồi hôn mê bất tỉnh đi lần nữa.

"Cứu tỉnh hắn cho ta!"

Trần Xa khoát tay áo, bảo thủ hạ người làm việc, hắn thì đi tới một bên, móc ra điếu thuốc từ trong túi.

"Sao lại an tĩnh như vậy?"

Chậm rãi phun ra một điếu thuốc, chợt phát hiện bầu không khí của phương không gian này trở nên áp lực cùng rất trầm trọng, không khỏi nhíu mày, hướng một bộ hạ nháy mắt một cái, "Vương Lực, ngươi đi ra xem một chút!"

"Vâng!"

Vương Lực gật đầu, đẩy cửa sắt đi ra, sau khi đẩy ra, chậm rãi cất bước đi ra ngoài.

Nhưng ngay khi hắn thò đầu ra, hai ngón tay sắc như đao đột nhiên đâm ra từ cánh cửa, không có chút dấu hiệu báo trước nào, vô thanh vô tức, rồi lại nhanh như điện, đâm vào cổ họng của hắn, sau đó tựa như hai cái nanh nhọn khép lại, "PHỐC" một tiếng một khối huyết nhục lớn liền bị xé rách xuống.

Vương Lực hơi ngây người, loại ảo giác kinh ngạc này chỉ giằng co không tới nửa giây, sau một sát na đó, đau nhức không cách nào tưởng tượng bao trùm toàn thân như thủy triều. Tiếng kêu thảm thiết khàn khàn cùng với máu trào ra khỏi yết hầu, hai mắt hắn trừng trừng, thân thể ngã xuống đất, tứ chi co quắp, rồi giãy dụa trước khi chết.

Tê...

Trần Xa cùng tất cả người bên trong nhà lao đều hít một hơi.

Chuyện gì xảy ra?

Tâm thần thì kéo căng, nín thở ngưng thần, sự vật không biết sẽ vĩnh viễn đáng sợ nhất, nhất là khi thi thể Vương Lực đang nằm trên mặt đất phun máu ra từ cổ, mang đến rung động thị giác mãnh liệt, lẳng lặng trong phòng giam rơi vào im ắng một cách quỷ dị, ngoại trừ hơi thở của mọi người, thì không còn bất luận một thanh âm nào.

 

 

Bình Luận (0)
Comment