Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Bầu trời đêm tựa như một cái màn che to lớn che lấp bầu trời, không có bất kỳ một ngôi sao nào, có, chính là đen kịt mênh mông vô bờ, như là hắc ám có thể thôn phệ linh hồn...
"Ách a ~ "
Kèm theo một tiếng tức giận rít gào, Âu Dương Tu lao ra từ trong đá vụn, mang theo uy thế kinh thiên động địa, lao về hướng Trương Nhất.
Mặt nạ Minh vương tổn hại hơn phân nửa, lộ ra nửa khuôn mặt càng thêm dữ tợn, bởi vì gương mặt đó bị lửa cháy ăn mòn, da dẻ mặt ngoài đầy nếp uốn, cũng không phải là màu vàng vốn có, mà là mà u ám; môi đã biến hình hoàn toàn, làm lộ ra toàn bộ hàm răng.
Mắt thấy này Âu Dương Tu kéo tới, Trương Nhất nhịn không được mà rùng mình một cái, nhưng hắn chưa phản ứng kịp thì, song chưởng của Âu Dương Tu đã hoàn khắc vào trên lồng ngực của hắn, lực lượng tuôn ra dường như cơn lốc vậy.
"Oành ~ "
Trương Nhất tựa như một quả đạn pháo bay vụt đi ra ngoài, đâp vào một dãy nhà biến nó thành một mảnh phế tích.
Mà hắn lao ra rất nhanh, cắn hàm răng, vẻ mặt khóe mắt như sắp nứt ra vậy, tay, chân, đùi, vai, đầu gối, khuỷu tay, toàn thân các bộ vị đều hóa thành vũ khí tiến công, sắc bén cùng cuồng mãnh, xảo quyệt cùng lực lượng kinh hồn, cuồng mãnh vô cùng, khí thế ngập trời.
"Càng ngày càng thú vị, xem ra bản tôn có thể đại chiến một cách vui sướng lâm ly rồi!"
Khí tức trên người Âu Dương Tu tăng vọt, cả người phát lực, tiếng hô như sấm trùng kích tới một cách cuồng bạo, nhiều tiếng chấn động, tốc độ tấn công càng ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càng nhanh.
Hai đại cự nhân chiến đấu, làm kình phong bao phủ cả trời cao, mặt được đã có vô số vết thương, kiến trúc chung quanh cũng giống như là giấy bị bọn hắn trùng kích thì liền sụp đổ, tiếng hô chấn động, như cự thú viễn cổ đang kịch đấu.
Bên kia, Lăng Tu dùng tốc độ cực hạn hướng về phía đại lao biến chủng, như một đạo u linh xẹt qua trời cao, bên tai ngoại trừ tiếng gió gào thét thì, chính là tiếng Trương Nhất và Âu Dương Tu đang chiến đấu kịch liệt, hắn nhất thiết phải mau chóng chạy tới đại lao biến chủng, chế trụ những “U Linh” khác, kể từ đó, Trương Nhất chỉ cần đối mặt với Âu Dương Tu là được, dù cho không địch lại, xác suất chạy trốn cũng có thể lớn hơn một chút .
(tổng bộ “U Linh”)
Diêu Chấn Vũ đứng ở trong phòng họp, thần tình cung kính, thân thể hơi cúi khi đối mặt với người trước mắt, người nọ như chiếu hình, chính là Vũ Văn Phục lão bản của tập đoàn evo.
Thân thể lẫm lẫm, tướng mạo đường đường, cặp mắt bắn hàn tinh, bộ ngực rộng rãi, có dáng vẻ đầy oai phong. Mặc dù chỉ là ảnh hình ba chiều, nhưng lại chân nhân như là đang đứng ở trước mặt Diêu Chấn Vũ.
"Cần phải bắt Lăng Tu, bất luận chết sống!" Vũ Văn Phục chắp hai tay sau lưng thản nhiên nói, trong giọng nói, tràn đầy một cổ khí thế không cho người khác cãi mệnh lệnh.
"Vâng, lão bản!"
Diêu Chấn Vũ hơi khom người, hình ảnh đó liền biến mất, hắn liền chậm rãi khôi phục khí tức cấp trên như lúc bình thường.
"Lão đại, đây là lộ tuyến hành động của Lăng Tu, tên Trương Nhất kia yểm hộ hắn chạy thoát khỏi tay Âu Dương lão đại, hẳn là có mưu đồ gì đó!" Phó Thủ Lai Minh Quyết đem tư liệu đã sửa sang đưa lên một màn hình to lớn, hướng hắn báo cáo.
Nhìn cái quỹ tích di động thẳng tắp kia, Diêu Chấn Vũ nhăn long mày lại: "Hắn muốn làm gì?"
Đột nhiên, con ngươi co rút mạnh mẽ, ánh mắt thoáng cái định ở một kiến trúc ở phương hướng tây bắc.
"Đại lao biến chủng?"
Giờ khắc này, hết thảy vẻ thong dong bình tĩnh đã không còn tồn tại nữa, có, là lo lắng cùng sợ hãi, "Hắn muốn thả ra biến chủng bị giam giữ ở nơi đó?"
Ánh mắt run rẩy, trên mặt là đầy vẻ kinh ngạc, bởi vì hắn rất rõ ràng tính nghiêm trọng của chuyện này, một khi để cho Lăng Tu thành công thả đám biến chủng này ra, Tổng Bộ EVO sẽ rơi vào đại loạn.
Tên phụ tá cũng lộ ra sắc mặt ngạc nhiên.
"Hiện tại là người nào truy kích Lăng Tu?" Diêu Chấn Vũ vội hỏi.
"Là Phan lão đại!"
Tên phụ tá vén vén mái tóc bên phải, bổ sung một câu nói, "Cũng chỉ có tốc độ của hắn là có thể đuổi kịp Lăng Tu."
Diêu Chấn Vũ gật đầu, rồi lại hạ lệnh: "Lập tức báo tin cho Cổ Chiến, lập tức thu binh trở về nhà tù, việc lúng bắt Lăng Tu không phải là việc hắn phải lo nghĩ, để cho hắn bảo đảm an nguy của đại lao, quyết không thể để cho Lăng Tu thành công thả đám biến chủng này ra."
"Vâng, lão đại!" Lai Minh Quyết trịnh trọng gật đầu.
Diêu Chấn Vũ suy nghĩ một chút: "Không được, ta phải tự mình đi đại lao một chuyến!"
( Khu Nhà Đầy Hoa )
Dương Thi Vân chắp hai tay ở sau lưng đứng trên sân thượng, hai hàng lông mày cong cong, đôi mắt trong suốt, mũi nho nhỏ hơi nhếch lên, sắc mặt như bạch ngọc, nhan như hướng hoa. Trên ban công để một cái bồn hoa nhỏ, trong chậu hoa có một gốc thực vật, phiến lá sắp hang hình hoa xen, lá có màu xanh biếc, chóp đỉnh có mũi nhọn như kim tiêm.
Thoạt nhìn thì rất xấu xí, thậm chí có thể nói siêu xấu xí, nhưng khi ngón tay nàng đụng chạm đến gốc cây thực vật này thì, cái cây này lại dùng tốc độ cực nhanh mọc ra năm đóa hoa màu hồng, giống như là có ma thuật nào đó vô cùng thần kỳ, mà đóa hoa này dị thường kinh diễm, mỹ lệ, tựa như Hồ Điệp thoát kén, đẹp đến làm người ta mê mẩn.
"Vân tỷ, đây là hoa gì nha, thật xinh đẹp?" Một bên Thanh Tâm trừng mắt nhìn, tò mò hỏi.
"Mỹ Lệ Liên!"
Dương Thi Vân tựa như thưởng thức một món tác phẩm nghệ thuật, một lúc lâu mới dò hỏi, "Tình huống của Lăng Tu và Trương Nhất thế nào rồi?"
"Lăng Tu đang chạy tới đại lao biến chủng, Phan Trường Vân đang truy kích hắn, lúc này Trương Nhất đang đại chiến cùng Âu Dương Tu, đã hiển lộ ra dấu hiệu bị thua!" Thanh Tâm đáp.
Dương Thi Vân nhíu chân mày, tự định giá chốc lát, sau đó phất phất tay nói: "Ta đã biết, ngươi đi xuống đi!"
"Sưu sưu sưu ~ "
Lăng Tu cúi người, rồi chạy như điên, kiến trúc trái phải hai bên đang lui về phía sau rất nhanh.
Từ mới vừa bắt đầu, hắn vẫn cảm giác có người đang theo dõi hắn, cái loại cảm giác này để cho hắn hồn không được tự nhiên, thật giống như trên đỉnh đầu có treo một thanh búa sắc bén, tùy thời đều có thể hạ xuống chém hắn bị thương.
Thân thể đang vọt tới trước thì chợt ngừng lại, quay người lại nhìn xung quanh, một đôi con ngươi giống như ra đa đảo qua không gian, nhưng không có bất kỳ phát hiện gì, không thấy bất cứ người nào.
Chẳng lẽ là ảo giác?
Lăng Tu nhíu nhíu mày, lập tức tiếp tục chạy tới hướng đại lao.
Nhưng cái loại cảm giác bị người để mắt tới càng ngày càng mãnh liệt, hơn nữa hắn xác định, người kia đang ở bên cạnh mình, rất gần, gần đến hầu như có thể nghe thấy thấy tiếng hít thở của đối phương. Nhưng chỉ muốn dừng lại, hết thảy khí tức của đối phương đang không còn tồn tại, thật giống như bóng dáng của hắn khi hắn dừng lại thì cũng dừng lại.
"Là ai, đi ra!" Lăng Tu hướng phía sau hét lớn một tiếng.
Không ai đáp lại, chỉ có một trận hồi âm.
Chẳng lẽ là ảo giác thật?
Lăng Tu lại một lần nữa hoài nghi phán đoán của mình, khi hắn xoay người chuẩn bị tiếp tục chạy tới hướng đại lao thì, hai bàn tay bẩn không chịu nổi đột nhiên lộ ra, "Ba" một tiếng chăm chú chế trụ hai chân của hắn...