Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 490 - Chương 491: Năng Lực Điều Khiển Đất

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 491: năng lực điều khiển đất

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

"Hắc hắc hắc hắc hắc..."

Kèm theo một tiếng cười âm lãnh, một cái đầu đầy bụi đất chui ra từ trong mặt đấtg, da dẻ ngăm đen, đầu hói, lấm la lấm lét, hắn nhìn Lăng Tu nhếch miệng cười, lộ ra hai hàng rang vàng, "Ta bắt được ngươi rồi!"

Vừa dứt lời, hai tay chợt lôi kéo đi xuống.

Lăng Tu chỉ cảm thấy một lực mạnh khó có thể chống cự cứng rắn lôi hắn vào trong, còn không có phản ứng kịp, tầm nhìn đã ngang với mặt đất, là cả người hắn đã chui vào trong long đất kiên cố, chỉ có một cái đầu còn lộ ở bên ngoài, cảm giác áp bách nặng nề chen đến từ bốn phương tám hướng, trói buộc hắn thật chặt.

Lúc này người công kích hắn đã tiềm hành đến cách hắn hai thước.

Thân cao chỉ có một thước, có thể ngay cả một thước cũng chưa tới, như là thổ hành tôn trong phim vậy, vóc người thấp bé, nhưng cái đầu này lại rất lớn, rất dài, người này không phải là đơn thuần là một người đào lỗ, long đất đối với hắn mà nói thì nó giống như là một dạng chất môi giới, hắn có thể tự do qua lại, hơn nữa tốc độ còn cực nhanh.

"Người có năng lực hành thổ, Phan Trường Vân!" Lăng Tu nhìn hắn thản nhiên nói.

"Coi như tiểu tử ngươi có chút nhãn lực, không sai, chính là ngươi Phan gia gia."

Nhìn từ phía sau, Phan Trường Vân rất giống một hài đồng làm ra vẻ cụ non, ngay cả thanh âm cũng vẫn giọng tiếng trẻ con non nớt, thế nhưng khuôn mặt thì lại là của người trưởng thành, còn có râu cá trê, để cho người ta nhìn thấy lần đầu tiên thì sẽ liền liên tưởng đến hai từ 'Xảo trá', hắn đi từng bước một tới trước mặt Lăng Tu, chân phải nâng lên, trực tiếp giẫm lên trên đầu Lăng Tu, từ trên cao nhìn xuống Lăng Tu, "Đứng ở dưới đất có tư vị dễ chịu không?, nhanh gọi ta một tiếng gia gia, cố gắng làm cho ta một cao hứng đi, ta sẽ cứu ngươi ra từ dưới đất."

Ánh mắt Lăng Tu đông lại, tâm tình bạo động.

"Lấy chân của ngươi ra!"

Một tiếng quát trầm thấp, khí cơ trên người tăng vọt, dùng hắn làm trung tâm mặt đất kiên cố "Ầm vang" rung động, từng cái khe nứt lan tràn ra như mạng nhện, cặp con ngươi màu đỏ tươi đã phát ra ánh sáng chói mắt.

Phan Trường Vân hoảng sợ thất sắc, một cổ cảm giác nguy cơ cường đại tự nhiên xuất hiện, để cho hắn phản xạ có điều kiện nhảy về phía sau. Cơ hồ là trong cùng một lúc, Lăng Tu giãy ra khỏi trói buộc, mang theo sát ý vô cùng, nhảy hướng về phía Phan Trường Vân.

Bàn tay hóa thành trảo, rạch ngang trời cao, khí thế bén nhọn đượctriển lộ hoàn toàn!

Tốc độ nhanh chóng, Phan Trường Vân chỉ có thể nhìn cái bàn tay này càng phóng càng lớn ở hai mắt của hắn, cũng vô lực không thay đổi được gì. Trong một cái hô hấp, bàn tay to kia liền đuổi kịp hắn, năm ngón tay co rụt lại, bóp cổ của hắn, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt nảy lên đại não, lỗ tai ông minh rung động, đau khổ kịch liệt bao trùm cả người.

Chết tiệt, người này có tốc độ nhanh như vậy sao?

Trong đầu Phan Trường Vân hiện lên một vấn đề nghi hoặc không hiểu.

"Đi tìm chết đi!"

Lăng Tu quát chói tai xuay chuyển nửa vòng tại chỗ, sau đó lại hung hăng ném Phan Trường Vân trong tay ra ngoài.

Lực lượng quả nhiên là vô cùng lớn, thân thể Phan Trường Vân thấp bé này giống như một quả đạn pháo kích ~ bắn ra, ngay cả không khí khi ma sát cùng thân thể của hắn cũng phát ra âm hưởng "Hồng hộc", thân thể thẳng tắp đánh tới hướng một cái nhà được làm thừ sắt đúc.

Nếu là người thường, khi dùng tốc độ này va chạm vào kiến trúc, sợ rằng sẽ hóa thành một bãi thịt vụn ở trong sát na, thế nhưng đối với Phan Trường Vân mà nói, hắn lại có thể dễ dàng hóa giải. Hắn thi triển năng lực của mình, thân thể nhất thời sáp nhập vào trong kiến trúc này, Đúng vậy, chính là dung nhập, thật giống như một giọt thủy ngân dung nhập một bãi thủy ngân lớn.

Lăng Tu đứng thẳng thân thể, con ngươi màu đỏ tươi nhìn trên dưới trái phải tìm kiếm thân ảnh của hắn.

"Ngươi cái tên ngu ngốc, ta có năng lực thổ hệ, tiếp xúc với thổ nhưỡng thì chính là như cá gặp nước, ngươi lại vọng tưởng đập chết được ta, thật đúng là đần mà!" Phan Trường Vân hiển lộ ra thân hình trên mặt đất, một bộ dáng dấp thuyết giáo.

Con ngươi màu đỏ tươi của Lăng Tu chớp động kịch liệt, không nói hai lời thả người nhảy lên, hung hăng đạp xuống hướng Phan Trường Vân từ trên cao giữa.

Khí thế uy mãnh! Sát ý lẫm liệt!

Phan Trường Vân nhanh chóng im lặng, dùng năng lực hành thổ né tránh.

"Oành ~ "

Lăng Tu rơi vào phiến mặt đất này, quán chú xuống một lực lượng cường đại, mặt đất sụp xuống tạo ra một cái hố to, đất đá bắn ra khắp mọi nơi.

Một kích thất bại, Lăng Tu như linh hầu vậy nhảy lên cái trụ đèn trên đường lớn, ngồi trên đó, một đôi con ngươi màu đỏ tươi sắc bén quét mắt nhìn mặt đất. Tại nơi Phan Trường Vân mới vừa ló đầu ra, hắn liền như là Liệp Ưng vồ mồi đáp xuống, hai chân đạp mạnh.

"Oành" "Oành" "Oành" ...

Thanh âm trầm muộn nổ vang như lôi đình, một cái lại một cái hố to xuất hiện ở trên mặt đường, hình ảnh chiến đấu này có thể so sánh với cái chò đánh chuột, mà Lăng Tu lại là thiết chùy, này Phan Trường Vân thì không thể nghi ngờ gì nữa hắn chính là chuột không ngừng ló đầu ra.

Phan Trường Vân không muốn ló đầu, nhưng hắn mặc dù có năng lực hành thổ, nhưng vẫn không có cách nào hô hấp dưới đất, nhất thiết phải ló đầu ra để hô hấp, điều này cũng làm cho trận đánh chuột này không ngừng được tiến hành tiếp.

Bên kia...

Chiến đấu của Trương Nhất và Âu Dương Tu cũng sắp có kết quả, khi bị người khổng lồ Bất Động Minh vương công kích, Trương Nhất bại lui liên tiếp, trên người trải rộng đầy vết thương, máu tươi lâm ly. xung quanh khu vực bọn họ chiến đấu đều đã biến thành phế tích, tất cả đều là kiến trúc sụp đổ, đá vụn vẩy ra đầy đất, còn có vô số hố to xuất hiện trên mặt đất!

"Người có thể chiến đấu cùng bản tôn lâu như vậy, ngươi cũng đủ để kiêu ngạo, trận chiến đấu này nên kết thúc rồi, để bản tôn đưa ngươi đoạn đường cuối cùng này?!" trong mắt Âu Dương Tu lộ hàn mang, giống một tòa thần chi tuyên án Trương Nhất tử hình, sau đó thân hình khổng lồ cấp tốc đập tới hướng Trương Nhất.

"Đưa cái bà ngoại ngươi ah!"

Dữ tợn rống to, cả người đều là máu, Trương Nhất có thần tình điên điên chết cắn lấy hàm răng máu lao ra, giống như trâu rừng chạy như điên, cường thế tới gần Âu Dương Tu, nắm chặt thiết quyền mang theo lực lượng như sóng vỗ vào bờ!

Thân thể Âu Dương Tu khẽ run, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ: "Dĩ nhiên lại có thể xông phá gông xiềng cấp A đã tới cấp S, tên này có tình huống gì, phẫn nộ có thể khiến cho thực lực của hắn bạo tăng sao?"

Nhưng kinh ngạc chỉ ở trong nháy mắt.

"Ách a ~ "

Như lôi phạt chi âm gào thét rung trời, Âu Dương Tu đột nhiên bạo khởi, vũ động đùi phải, dùng thế lôi đình đập tới, tinh chuẩn chặn lại.

Ầm!

Thiên địa thất sắc, lực lượng bạo ngược vô cùng đối oanh với nhau.

"PHỐC ~ "

Một ngụm máu tươi phun ra, hóa thành huyết vũ phiêu tán trong không trung, thân thể Trương Nhất run rẩy dữ dội, lúc này hắn đã nỏ mạnh hết đà xoay tròn bay ra ngoài.

Khóe miệng Âu Dương Tu cũng tràn ra một vết máu, sau khi đình trệ ngắn ngủi, thì lại chạy như điên, không đợi Trương Nhất rơi xuống đất, hắn lại hung hăng đánh bay Trương Nhất đi ra ngoài lần thứ hai.

"A ~ "

Trương Nhất phát ra một tiếng kêu rên thảm thiết, thân thể bay lên trời cao.

"Chết!"

Âu Dương Tu lăng không nhảy lên, thế như lôi phạt, hai tay nắm chặt, đập vào thân thể Trương Nhất.

Uy thế kinh khủng ngưng tụ ở ngoài hai cánh tay, sát ý cuồn cuộn kích động vô cùng, toàn bộ không gian đều tràn ngập kình phong vũ động.

Xong!

Trương Nhất gian nan mở mắt ra tràn đầy tuyệt vọng, một kích này, không thể nghi ngờ là một kích trí mạng.

 

 

Bình Luận (0)
Comment