Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Không có ầu trời đầy sao, bầu trời chỉ có mây đen đen, đèn đường mờ nhạt ị sương mù vô tận ao phủ. Tiếng mưa rơi tí tách, nước mưa từ trên không rơi xuống đang hòa tấu thành một bản nhạc.
Chờ Diêu Chấn Vũ chạy tới đại lao biến chủng thì, chỉ thấy khắp nơi đều là chân tay đã bị đứt nằm trên đất, từng cổ thi thể bị biến chủng ăn hầu như không còn gì, không có một người nhắm mắt, ánh mắt cùng với vẻ mặt vặn vẹo kia, có thầy được bọn họ sợ hãi cùng với thống khổ như thế nào.
Trên tường, trên mặt đất, đều có vết máu chưa khô, trong không khí, là mùi máu tanh xông vào mũi. Khắp nơi bị đập vỡ tán hoạn, lăng loạn không chịu nổi. Mỗi nhà giam đều trống không, mười cái quan tài thép cũng ở trạng thái khép hờ, hết thảy tất cả, đều ở nói rõ một việc, đó chính là Lăng Tu đã thành công thả đám biến chủng này ra ngoài .
"Bị đói bụng lâu như vậy, đám biến chủng này không khác gì ác quỷ đi ra từ Địa Ngục, phải tiến hành đề phòng toàn diện." Lô Phái nói.
Sắc mặt Diêu Chấn Vũ thay đổi lien tục, lập tức dò hỏi: "Có người sống sót hay không?"
"Không có, hết thảy nhân viên canh giữ đại lao đều bị giết hết." Lô Phái đáp.
"Cổ Chiến ở đâu?"
"Vẫn còn đang tìm kiếm, có khả năng đã chết là rất cao!" ánh mắt Lô Phái ảm đạm xuống, đây cũng là một mối sỉ nhục to lớn đối với “U Linh” bọn họ, hơn nữa còn là đến từ cùng một người.
"Báo!"
Một người bộ hạ tiến lên, "Tìm được Cổ Chiến, hắn ở trong phòng làm việc, chỉ bất quá... Chỉ bất quá..."
"Chỉ bất quá cái gì? Nói mau!" Lô Phái quát lên.
"Chỉ bất quá hắn không có ở một mình, còn có một nữ biến chủng!"
Nữ biến chủng?
Từng “U Linh” khi nghe thấy lời ấy thì liền nhíu mày.
"Cổ Chiến bị nữ biến chủng bắt?" Lô Phái dò hỏi.
"Không phải là, mà hình như nữ biến chủng hình có quan hệ không... Không quá bình thường với Cổ Chiến." Bộ hạ kia thấp thỏm nói.
Diêu Chấn Vũ không nói tiếp, tức khắc chạy tới phòng làm việc của Cổ Chiến.
Những người còn lại cũng đi theo sát, không bao lâu, liền tới trong phòng làm việc.
Cả người Cổ Chiến đều là máu, khuôn mặt tiều tụy nằm ở trong lòng Cơ Hoa, miệng mũi đang không ngừng chẩy máu, trên mặt đất cũng đều là máu tươi chảy xuống từ trên người hắn. tình huống của Cơ Hoa cũng không tốt, gương mặt tái nhợt, khóe miệng lưu lại một vết máu đỏ tươi.
"Cho hắn một mũi thuốc khôi phục!" Diêu Chấn Vũ thản nhiên nói.
“Vâng “
Một người bộ hạ gật đầu trả lời, lấy ra một ống thuốc màu xanh biếc, đi tới trước mặt Cổ Chiến, tiêm vào trong thân thể Cổ Chiến.
Thuốc khôi phục có hiệu quả rất nhanh, vết thương trên người Cổ Chiến khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, nhưng hắn vẫn rất suy yếu như trước, rất mệt mỏi. Đây cũng là tất nhiên, thuốc khôi phục chỉ là để cho vết thương khép lại, cũng không có để cho người ta khôi phục lại trạng thái như lúc ban đâu.
"Thân là người giám thị đại lao, hôm nay hết thảy biến chủng đều đã chạy thoát, Cổ Chiến, ngươi có biết tội của ngươi không?" Diêu Chấn Vũ lạnh giọng chất vấn.
"Cái này không thể trách hắn, là Lăng Tu quá lợi hại!" Cơ Hoa tranh biện vì Cổ Chiến.
Nàng vừa nói, ánh mắt mọi người liền rơi vào trên người của nàng.
Diêu Chấn Vũ hừ nhẹ một tiếng, lại mở miệng hướng Cổ Chiến dò hỏi: "Ngươi và nàng có quan hệ thế nào?"
Sắc mặt Cổ Chiến xấu hổ, hắn nâng Cơ Hoa dậy từ dưới đất, nói: "Nàng là nữ nhân của ta, Cơ Hoa."
"Nàng là biến chủng?" ánh mắt Diêu Chấn Vũ phát lạnh, trừng hướng Cơ Hoa.
Cổ Chiến khổ sở cười cười: "Đúng vậy." Lập tức ngẩng đầu, nỗ lực giải thích, "Nhưng nàng chưa bao giờ ăn thịt người, nàng vẫn luôn dung thịt dê bò làm thực ăn." Hắn đã sớm dự liệu được hắn và Cơ Hoa sẽ có một ngày này, chỉ là không nghĩ tới ngày này lại đến đột nhiên như vậy.
Trì Húc Thiên cười nhạt: "Nào có đạo lý biến chủng không ăn thịt người!"
"Lão Cổ, ta vẫn rất kính phục ngươi, bởi vì ngươi là một hán tử thiết cốt boong boong, nhưng ngươi làm sao có thể làm ra loại chuyện này, còn quan hệ cùng với nữ biến chủng, chuyện này nếu như truyền đi, mặt “U Linh” chúng ta để ở nơi nào?" Lô Phái nói.
"Đúng vậy, chức trách của “U Linh” chúng ta chính là bắt và tiêu diệt biến chủng, Cổ Chiến, ngươi là đang bôi nhọ “U Linh” chúng ta a."
"Nếu lão bản biết trong chúng ta u có người có quan hệ với biến chủng, thì chuyện sẽ càng lớn hơn."
...
Lại có “U Linh” lên tiếng phụ họa.
Dương Thi Vân cũng ở trong cái mật thất này, nàng cũng không nói bất kỳ cái gì, tất cả mọi người ở đây, chỉ có nàng, cũng không có cảm thấy Cổ Chiến có bất kỳ sai lầm nào, ái tình là không có gì là không thể, tựa như cảm tình của nàng đối với Lăng Tu vậy.
Thời điểm ở Thành Giang Tây, người nam nhân kia lái một chiếc xe xuất hiện, cứu bọn họ khỏi s2 truy kích, sau đó lại độc thân chiến đấu cùng D2, nàng có tình cảm với người nam nhân kia mà không thể dùng lời để nói ra được.
Nàng nhớ kỹ điều này, khi tỷ thí công phu quyền cước Lăng Tu, nếu không phải vì Lăng Tu xuất thủ, lúc đó có lẽ nàng cũng đã mất mạng bởi vì trên mặt đất có một viên đá bén nhọn, có thể ngay ở một khắc đó, Lăng Tu đã xông vào trong lòng của nàng, không hề có bất kỳ điều báo trước, cũng không có bất kỳ chuẩn bị nào.
Từ biệt ở Thành Giang Tây, nàng cho rằng sẽ vĩnh viễn không thấy được hắn, một ngày kia, nàng khóc tròn một đêm, nàng chưa hề nghĩ tới bản thân sẽ khổ sở như vậy vì một người nam nhân. Thẳng đến khi lại gặp một lần nữa ở Huyễn Thành, đến bây giờ nàng vẫn còn cho rằng đây là ảo mộng.
Đồng thời, trong lòng cũng rất lo lắng, lúc đó Lăng Tu bị lây nhiễm virut X nhưng không có thay đổi thành Tang Thi, thế nhưng khi chiến đấu cùng Cổ Chiến lại bắt đầu tang thi hóa, chẳng lẽ là virut X lại bắt đầu tấn công hay sao?
Nhìn Cổ Chiến và Cơ Hoa, trong lòng Dương Thi Vân lại nghĩ tới Lăng Tu, nàng đang lo lắng và cũng đợi tin tức từ Thanh Tâm.
Lúc này, Diêu Chấn Vũ đoạt lấy môt cây chủy thủ từ trong tay một người bộ hạ bên cạnh, đưa tới trước mặt Cổ Chiến, lạnh nhạt nói: "Giết nàng!"
Ba chữ, như sấm sét giữa trời quang, khiến Cổ Chiến và Cơ Hoa thay đổi liên tục.
"Lão Cổ, ngươi còn do dự cái gì, mau giết nàng, Diêu lão đại mới có thể giấu diếm chuyện này thay ngươi, nếu mà bị lão bản biết, ngươi sẽ bị xử tử." Lô Phái vội la lên.
"Cổ Chiến, ngươi có hai con đường để chọn, thứ nhất, tiếp nhận cây chủy thủ trong tay ta, giết nàng, từ nay về sau không còn quan hệ gì tới biến chủng này nữa, ta có thể bỏ qua chuyện cũ, bảo vệ ngươi bình an vô sự; thứ hai, ta giết các ngươi, cho lão bản một cái công đạo!" khuôn mặt Diêu Chấn Vũ băng lãnh, trong giọng nói không có bất kỳ một chút tình cảm nào.
"Ai nha, thật là tàn nhẫn thật là tàn nhẫn nha, ta phải đi ra ngoài ah."
"Ta cũng vậy, không thể nhẫn tâm thấy loại hình ảnh này!"
Hai cặp song sinh nữ bắt tay nhau đi ra, tóc đen dài, vóc người ảo diệu. Giọng nói của các nàng như của một cô bé gái, họ rất dễ thương, khuôn mặt của họ đẹp lạ thường, và họ giống như những cô gái bước ra từ thế giới hai chiều.