Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 501 - Chương 502: Thê Mỹ Kết Cục

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 502: Thê mỹ kết cục

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Mưa vẫn rơi, cọ rửa toàn bộ thế giới này!

Bên trong đại lao biến chủng, Cổ Chiến thống khổ nghiêng đầu qua sắc mặt tái nhợt, nước mắt đảo quanh trong hốc, vươn hai tay, nhẹ nhàng nâng gương mặt của nàng, thì thào ngữ nói: "Nàng là nữ nhân của Cổ Chiến ta, ta làm sao có thể giết nàng, ta làm sao có thể giết nàng."

"Cổ lang..."

Cơ Hoa khóc như mưa, thâm tình ngắm nhìn nam nhân trước mắt, thanh âm nghẹn ngào.

"Nữ nhân ngốc, ngươi khóc cái gì, là hối hận khi đi theo ta sao?" Cổ Chiến dùng ngón cái lau nước mắt trên gò má nàng, nặn ra vẻ tươi cười nói.

Cơ Hoa lắc đầu: "Không, ta chưa bao giờ hối hận khi ở cùng với cổ lang!"

Nàng còn nhớ rõ tràng cảnh lần đầu tiên hai người gặp mặt, xung đột vũ trang, cuối cùng bị hắn bắt, hắn cường thế á vượng ngạnh thương cung với nàng, nàng thì liều mạng kháng cự, đồng thời tuyên bố nàng là nữ nhân của hắn. Lúc đầu nàng hận hắn, thậm chí mỗi thời mỗi khắc đều suy nghĩ làm sao giết hắn, thế nhưng, khi hắn luôn ôn nhu, dỗ ngon dỗ ngọt, cuối cùng nàng đã luân hãm, chân chính trở thành nữ nhân của hắn.

Nàng thương hắn, yêu sự bá đạo của hắn, thương vì hắn không nói lý, muốn được hắn xúc phạm, càng thương hắn thành nghiện!

"Yêu say đắm như vậy sao, lão Cổ, ngươi... làm cho chúng ta quá thất vọng rồi!" Lô Phái lộ vẻ mặt sầu khổ than thở.

"Kết hợp cùng biến chủng, quả thực chính là đồi phong bại tục, chẳng ra thể thống gì cả!" Trì Húc Thiên lớn tiếng bình luận.

"DCM các ngươi, lão tử quan hệ với ai làm với ai, ngươi quản được sao? Trì Húc Thiên, ngậm lại cái miệng thúi của ngươi, bằng không lão tử làm thịt ngươi!" Cổ Chiến giận tím mặt, hai mắt đỏ ngầu trừng Trì Húc Thiên gầm hét lên, đằng đằng sát khí.

Trì Húc Thiên hơi sững sờ, chợt cười lạnh nói: "Giết ta?"

Hừ nhẹ một tiếng, một cái quả cầu điện mang xuất hiện trên bàn tay, sau đó bay tới hướng Cổ Chiến, xẹt qua không gian phát ra tiếng điện lưu "Tư tư ", trong chớp mắt đã tới gần thân thể Cổ Chiến.

Cổ Chiến đau nhức gào thét ngã xuống đất, điện lưu lưu chuyển cả người, làm tổn hại ngũ tạng lục phủ, "Oa" một tiếng phun ra một ngụm lớn máu tươi, tứ chi thống khổ không nhịn được mà co quắp, da trên người cháy đen với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.

"Cổ lang!"

Cơ Hoa ngồi chồm hổm xuống dìu hắn, kết quả tay mới vừa đụng chạm đến thân thể của hắn thì có một cổ điện lưu cường đại truyền tới, cảm giác tê dại tốc ùa ra toàn thân, khiến cho nàng thu hồi tay theo phản xạ có điều kiện.

"Không... Không nên đụng ta... Đừng... Chạm ta..."

Cổ Chiến chật vật mở miệng quát nàng, giờ phút này hắn chính là một thiết bị điện cao thế, đụng vào hắn chẳng khác nào đụng vào đường dây cao thế.

Cơ Hoa khóc không còn hình dáng gì, nhìn dáng vẻ Cổ Chiến thống khổ, tim như bị đao cắt, nhưng lại không làm được gì.

"Ngươi bây giờ chỉ là một phế vật, ta giết ngươi là dễ như trở bàn tay, Cổ Chiến, Diêu lão đại đã lên tiếng, ngươi không giết thì các ngươi đều phải chết, giết chết các ngươi không cần phải Diêu lão đại tự mình xuất thủ, ta rất thích làm hộ việc này." Trì Húc Thiên bước ra một bước về phía trước, từ trên cao nhìn xuống Cổ Chiến, trên mặt lộ vẻ lãnh ý.

"Trì Húc Thiên, con mẹ nó ngươi thật đúng là cái tiểu nhân a, đến bây giờ còn ghi hận lão tử, sớm biết rằng ngươi sẽ bỏ đá xuống giếng như vậy, lúc đó lão tử nên trực tiếp đá tên khốn kiếp ngươi tới Tây Thiên để gặp Phật tổ rồi, được rồi, tư thế ngươi rơi xuống đất đúng là để cho người ta cười đến rụng răng, ha ha ha..." Cổ Chiến cất tiếng cười to, điện lưu trên người tiêu tán không ít, thống khổ liền giảm bớt một chút.

Mí mắt của Trì Húc Thiên nhảy lên vài cái, bởi vì tên này đang nói đến chỗ đau của hắn, đó là thời điểm trước đây hắn tham gia “U Linh” tuyển chọn, hắn vừa lúc đụng phải Cổ Chiến, kết quả bị Cổ Chiến đạp một cước ngã xuống lôi đài, làm một cái tư thế cực kỳ khó coi, để cho hắn mất hết mặt mũi ở trước mặt mọi người, sau này lại bị nhắc tới, một cảm giác tức giận liền vọt lên, hắn nắm tay lại, cắn răng, hai mắt nổ ra hàn tinh: "Cổ Chiến, ngươi là muốn tìm chết thật sao?"

"Tư tư két ~ "

Điện lưu tuôn ra, khắp không gian đều vang lên thanh âm điện lưu tán loạn, làm lông tơ cả người dựng thẳng lên.

"Lão trì ngươi tỉnh táo một chút, Diêu lão đại cũng còn chưa lên tiếng, ngươi đừng làm càn ok?" Lô Phái cau mày bất mãn nói, hắn cũng không hi vọng u linh lại mất đi một vị có sức chiến đấu cường hãn.

Trì Húc Thiên lúc này mới hừ nhẹ một tiếng, thu hồi năng lực lui sang một bên.

Diêu Chấn Vũ vẫn không lên tiếng đưa tay vứt chủy thủ xuống mặt đất, chắp hai tay sau lưng thản nhiên nói: "Cổ Chiến, đường sẽ do chính ngươi lựa chọn, ngươi tự giải quyết cho tốt đi. Ta cho ngươi mười phút cân nhắc, sau mười phút ta sẽ lại trở về, nếu như nàng còn sống, các ngươi sẽ cùng chết!"

Nói xong, vẫy vẫy tay, đi ra ngoài cùng với người khác, toàn bộ mật thất rộng mở sáng sủa, chỉ còn lại có Cổ Chiến cùng Cơ Hoa.

Trong đêm mưa, đầu Lăng Tu đau như muốn nứt ra, giống một cái đầu dã thú phát cuồng đấu đá lung tung, thẳng đến khi hao hết hết thảy khí lực thì mới bình tĩnh trở lại.

Cánh tay trái cùng hai chân có sương mù màu trắng lượn lờ bay lên, thật giống như tảng băng đang tan vậy, từ từ lộ ra cánh tay cùng hai chân loài người, sát khí đen sắc trên người cũng dần dần tiêu tán, tới cuối cùng, khôi phục thành dáng dấp nhân loại bình thường.

Y phục trên người lam lũ không chịu nổi, đầy lỗ hổng, lộ ra da thịt trắng nõn bên trong.

Hắn thất tha thất thểu đi về phía trước bốn năm bước, phảng phất như thấy được sáng ánh rạng đông tờ mờ từ bên trong, ấm áp, vàng óng ánh, soi sáng đại địa, hắn vươn tay, chộp tới hướng ánh rạng đông xa không thể với tới này, giống như là muốn va chạm vào nó, chăm chú nắm giữ nó ở trong tay của mình, nhưng cuối cùng hai mắt tối sầm, "Phác thông" một tiếng ngã sấp xuống mặt đường ở tràn ngập nước mưa.

Một đạo thân ảnh mặc màu đen đi ra từ một ngõ nhỏ, hạ mũ xuống, là Thanh Tâm lộ ra khuôn mặt tinh xảo. Nàng nhìn Lăng Tu đã hôn mê trên mặt đất, cau mày lại: "Hoàn hảo thiết bị theo dõi trên y phục theo không có bị rớt mất, bằng không ta không cách nào hoàn thành nhiệm vụ Vân tỷ giao phó."

Nói xong, cõng Lăng Tu lên từ dưới đất, nhanh chóng rời đi nơi đây.

(đại lao biến chủng)

Cơ Hoa rúc vào trong lòng Cổ Chiến, khuôn mặt hạnh phúc: "Hiện tại rốt cục không ai quấy rầy chúng ta nữa rồi!"

Cổ Chiến hôn một cái lên trên trán nàng: "Đáng tiếc chỉ có mười phút." Cười cười, chuyển đổi đề tài, "Cơ Hoa, ngươi nói sau khi chúng ta chết là sẽ xuống Địa ngục hay là lên Thiên đường đây?"

Cơ Hoa nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhăn mũi cười khanh khách nói: "Ta nhất định sẽ lên Thiên đường, cổ lang ngươi làm nhiều chuyện xấu như vậy, ngươi nhất định sẽ xuống Địa ngục!"

"Vậy chẳng phải là ta phải tách ra với ngươi sao?" Cổ Chiến giễu giễu nói.

"Nếu mà ngươi luyến tiếc ta, vậy liền kéo ta cùng xuống Địa Ngục đi?!" Cơ Hoa ngẩng đầu, thâm tình nói.

Cổ Chiến lắc đầu: "Nữ nhân ngốc, là ngươi đem ta lên Thiên đường, mà không phải ta đem ngươi vào Địa Ngục."

Cơ Hoa nở nụ cười, lúm đồng tiền như hoa.

Hai người ngưng mắt nhìn nhau, lẳng lặng không nói được một lời, nghe tiếng tim đập của nhau, tiếng hít thở, trong mắt của ngươi chỉ có ta, mắt của ta chỉ có ngươi.

Đột nhiên, một ngụm máu đỏ tươi tràn ra tự trong miệng Cơ Hoa.

Cổ Chiến trợn tròn mắt, đẩy nàng cúi ra đầu vừa nhìn, thì ra chủy thủ trên mặt đất đã đâm vào ngực của nàng từ lúc nào mà không biết, máu tươi nhiễm đỏ xiêm y.

 

 

Bình Luận (0)
Comment