Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Sắc mặt Cơ Hoa càng trở nên tái nhợt, máu loãng đỏ tươi không ngừng tràn ra từ trong miệng này.
"Ngươi nữ nhân ngốc này, ngươi đã làm gì, ngươi làm cái gì vậy?" Cổ Chiến gần như rít gào quát lên với nàng, hai mắt cũng là đỏ một vòng.
Cơ Hoa thê mỹ cười cười: "Chỉ có khi ta chết, ngươi mới có thể... Sống... Sống sót, Cổ lang, đáp ứng ta, thật tốt... Sống!" Máu tươi nhiễm đỏ hai hàng răng trắng tinh của nàng, thân thể bởi vì đau đớn mà hơi rung động.
Nàng thâm tình ngắm nhìn Cổ Chiến, đưa tay, ôn nhu vuốt ve gương mặt của hắn, trên tay nhiễm đầy máu tươi, lần vuốt ve này, làm trên mặt Cổ Chiến lưu lại vài vết máu tươi.
Cổ Chiến lẳng lặng nhìn nàng, thần hồn đều đang run rẩy, hai hàng nước mắt chảy xuôi xuống từ khóe mắt, một giọt một giọt rơi xuống trên mặt Cơ Hoa.
Cơ Hoa muốn lau nước mắt trên mặt hắn, nhưng cũng làm không được, tay tuột xuống từ trên mặt Cổ Chiến, không có bất kỳ trở ngại nào rơi xuống mặt đất, toàn bộ mật thất đều quanh quẩn âm hưởng nặng nề khi cái tay này rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, cửa mật thất mở ra một lần nữa, Diêu Chấn Vũ cùng các “U Linh” khác đi vào.
Khi nhìn thấy Cơ Hoa chết ở trong lòng Cổ Chiến thì, mỗi người đều giật mình. Ánh mắt Dương Thi Vân rung động hẳn lên, một loại đau xót không rõ vô thanh vô tức tràn ngập đáy lòng.
"Lão Cổ, đây mới là cách làm chính xác, làm tốt lắm!" Lô Phái lộ ra vẻ vui mừng cười.
Mà Cổ Chiến lại như không nghe thấy, giống như xung quanh không có tồn tại một ai, ôm chặt lấy Cơ Hoa, sau đó sẽ hôn lên khuôn mặt ướt át của Cơ Hoa, môi như cánh hoa hồng, cái hôn này rất dài, cũng rất sâu, càng giống như là mang đi linh hồn của Cổ Chiến, sau khi chấm dứt, hai mắt Cổ Chiến vô thần, từ từ nở nụ cười.
"Ha ha ha ha..."
Một loại tự giễu, một loại thống khổ, một loại điên điên!
Mà khuôn mặt này, giống ở chỉ trong khoảng nửa khắc đã già nua hơn mười mấy tuổi.
Mỗi một vị “U Linh”, đều cảm thụ được một cổ xúc động đến từ chỗ sâu trong linh hồn, thật giống như là đã làm một chuyện phi thường sai lầm.
*
Hơn hai trăm biến chủng được thả ra ngoài, nhấc lên từng cơn sóng gió ở trong Tổng Bộ EVO, bọn họ tựa như một đám ác quỷ vĩnh viễn không bao giờ ăn no, mỗi thời mỗi khắc đều có tin tức nhân viên của EVO bị mất tích, toàn bộ Tổng Bộ EVO, bị một bầu không khí lo lắng nặc vẻ bao phủ, mỗi người trong Tổng Bộ EVO đều kinh hoàng không chịu nổi.
Mà người thấp thỏm bất an nhất, chính là Tiết Nam.
Nghe nói Lăng Tu đánh bại Cổ Chiến, thành công phóng xuất ra biến chủng trong đại lao, nàng ,liền lâm vào vô tận lo lắng và sợ hãi, trông gà hoá cuốc, mỗi một phút mỗi một giây, đều giống như là có một đôi mắt màu đỏ tươi chăm chú nhìn chằm chằm nàng từ một nơi bí mật gần đó, tùy thời có thể xuất hiện lấy tính mạng của nàng.
Đối với nàng mà nói đây là thống khổ dày vò vô cùng, nàng thậm chí còn có chút hối hận khi đã bán đứng Lăng Tu, bởi vì cuộc sống bây giờ còn bết bát hơn so với lúc ở khu năm nhiều lắm.
"Lăng Tu, nếu như gặp phải ngươi, ngươi nhất định hãy không chút do dự giết ta đi!"
Tiết Nam khổ sở cười cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm u ám, thần tình trên mặt đột nhiên trở nên giảo hoạt âm ngoan hẳn lên, "Nhưng ta không muốn chết, ta nhất định phải tranh thủ một vị trí thuộc về ta ở Huyễn Thành này, không muốn bị người khi dễ, không bị người coi thường, cho nên bất kể như thế nào, ta vẫn có thể kiên trì. Lăng Tu, ngươi vì sao không thành thật tiếp nhận vận mạng của mình, lẽ nào ngươi thực sự cho rằng bằng sức mạnh của một người, mà có thể đối kháng với toàn bộ Tổng Bộ EVO sao?"
Nàng hi vọng Lăng Tu bị bắt tới cỡ nào, khi hắn bị bắt thì nàng liền có thể vô tư mà sống rồi, không lo lắng hãi hùng như trước nữa, căn bản nàng không nhận ra linh hồn của mình đã vặn vẹo cực độ.
( Lan Đình Viện )
Đây là nơi ở thuộc về Dương Thi Vân, toàn là mùi hoa, đầy tình thơ ý hoạ.
Giờ này khắc này, Lăng Tu và Trương Nhất nằm ở trên giường bệnh, cách nhau không xa, còn trợn tròn mắt nhìn đối phương.
"Lão Lăng, ngươi nha có thể a, cư nhiên có thể thực sự thả toàn bộ biến chủng ra ngoài, Tổng Bộ EVO đã bị hơn hai trăm tên này đảo loạn triệt để, lòng người bàng hoàng, rất nhiều nhân viên của EVO không giám đi WC, muốn đi cũng phải kết thành nhóm bốn năm người, DCM, thật sự là thoải mái mà." Trương Nhất tùy tiện nói.
Lăng Tu thở thật dài, lắc đầu, trên mặt là thần tình nặng nề.
Hắn vẫn còn nhớ rõ hình ảnh đại chiến cùng Cổ Chiến ở mấy ngày trước, cánh tay cùng hai chân của hắn đều đã tang thi hóa, mặc dù bây giờ lại khôi phục lại hình người, nhưng vẫn để cho hắn sầu lo không dứt. Khi còn chưa tới Huyễn Thành, hắn chỉ lo lắng thân thể của chính mình sẽ xẩy ra biến hóa ở phương diện nào đó, sẽ sinh ra cái biến hóa gì đó cực kỳ hỏng bét, hiện tại, biến hóa này đã hiển hiện ra rồi, đó chính là tang thi hóa.
Nếu như mình thật sự có một ngày biến thành một con tang thi không có chút ý thức nào, Đường Tiểu Mạt nên làm cái gì bây giờ? Tuyết Nhi lại nên làm cái gì bây giờ?
Hắn không dám tưởng tượng, bởi vì không thể nghi ngờ đây là chuyện mà hắn không cách nào tiếp nhận.
"Trương Nhất, hành động kế tiếp ngươi không cần tham gia..."
"DCM , ngươi nói cái gì vậy? Lẽ nào lão tử đến Tổng Bộ EVO là đề làm khán giả sao?"
Còn chưa chờ Lăng Tu nói xong, Trương Nhất đã không bình tĩnh được, nhảy lên một cái từ trên giường, mở to hai mắt trừng Lăng Tu.
Lăng Tu thán tiếng nói: "Ở trước mặt các u linh khác, ngươi đã chết, nếu còn tái xuất hiện, đó chính là không đánh mà đã khai, nói cho bọn hắn biết Dương Thi Vân có quan hệ cùng chúng ta?"
Nghe lời ấy, Trương Nhất chậm rãi tỉnh táo lại, hai người bọn họ ở Tổng Bộ EVO giống như là lục bình không có rễ, mà Dương Thi Vân ở nơi này, thì có thể làm chỗ nghỉ chân an toàn, nếu Dương Thi Vân bại lộ, bọn họ sẽ không có chỗ nào che giấu, ở trong Tổng Bộ EVO sẽ giống như là chuột chạy qua đường, người người gọi đánh.
"Vậy ca cũng không làm cái gì?"
"Đây cũng không phải, ngươi phụ trách hậu cần thì sao?." Lăng Tu khẽ mỉm cười.
"Gì? Hậu cần? Con mẹ nó cái ý tứ gì vậy?" Trương Nhất nhíu mày thật sâu nói.
"Dịch dung, giả trang thành nhân viên của EVO, đi cùng Thanh Tâm, ở lúc cần thiết thì cung cấp trợ giúp cho Lăng Tu." Một thanh âm êm tai đột nhiên vang lên.
Cửa phòng bị đẩy ra, chắp hai tay sau lưng, Dương Thi Vân và Thanh Tâm cùng nhau đi vào, khuôn mặt trắng nõn như tuyết, đồng thời, một làn gió thơm nhàn nhạt tiến đến.
Trương Nhất thấy được thì sửng sốt một chút, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, ha ha cười nói: "Thi vân, ngươi thật xinh đẹp, có bạn trai hay không, không có thì có thể suy nghĩ một chút hay không?"
Dương Thi Vân liếc mắt nhìn hắn, sau đó không lưu tình chút nào nói: "Không có khả năng!"
"Vì sao? Lẽ nào dáng dấp ca rất kém cỏi sao?"
"Không phải!"
Dương Thi Vân lắc đầu, sau đó lại bổ sung một câu, "Là tương đối kém cỏi."
"Choảng ~" một tiếng trong vắt âm vang.
Đó là thanh âm Trương Nhất tan nát cõi lòng, cả người hắn đều hóa đá.
Thanh Tâm cũng "Xì" một tiếng khẽ cười.
"Thi vân, ngươi quá trực tiếp rồi?, dù như thế nào đi nữa thì chúng ta cũng coi như là bạn cũ, cho chút mặt mũi được không." Trương Nhất đảo cặp mắt trắng dã nói.