Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 505 - Chương 506: Nghệ Thuật Máu Tanh

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 506: Nghệ thuật máu tanh

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Thái Lâm Bác da dẻ ngăm đen, viền mắt hãm sâu, mũi rất lớn, tóc lẻ tẻ vài cây, xung quanh miệng đều là râu. Cười lên, lộ ra hai hàng răng vàng đen.

Cơ thể gầy gò mặc một chiếc áo khoác màu trắng, và nó trông giống như một con bọ cạp mặc một cái áo của bác sĩ. Cơ thể chứa đầy hơi thở nham hiểm, đặc biệt là đôi mắt. Làm ma quỷ cũng phải ớn lạnh.

Chỉ có Triệu Lâm Di mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được, còn lại ba nữ tử đều nhịn không được mà rùng mình một cái, cảm giác sống lưng lạnh cả người.

Thái Lâm Bác đi tới trước mặt các nàng, ngồi xổm xuống, lấy tay nâng cằm Triệu Lâm Di lên, cười gằn nói: "Các ngươi chờ chút sẽ có thể trở thành lương thực của chúng ta, bất quá trước đó, ta sẽ để cho các ngươi thưởng thức một nghệ thuật độc đáo do ta sáng tạo, chờ thưởng thức xong hết, tin tưởng nội tâm của các ngươi sẽ sợ hãi tới cực hạn, có người nói khi người bị chết ở trong sợ hãi vô tận, thịt sẽ càng thêm trắc, ăn rất sướng miệng, hắc hắc..."

Thanh âm khàn khàn.

"Ngươi muốn làm gì?"

Trong lòng Triệu Lâm Di run lên, một loại dự cảm không tốt nổi lên trong lòng.

"Yên tâm, chúng ta đã đói quá lâu rồi, cho nên tâm lý muốn nữ nhân cũng đã không còn chút nào, chúng ta chỉ thấy hứng thú đối với thịt của các ngươi, trắng nõn non mềm, nghe nghe được một mùi thơm nhàn nhạt, tuyệt đối là một mỹ thực hiếm có, đặc biệt vị cô nàng kia."

Khi nói chuyện, ánh mắt Thái Lâm Bác dời về phía Triệu Lang Nhi, nhếch miệng cười nói, "Cái cánh tay nhỏ này, bóp một cái mà như sắp có nước chẩy ra, thật thật là hay, hay lắm a!"

"Tỷ..."

Triệu Lang Nhi sợ đến nghẹn ngào khóc lên, nhìn phía Triệu Lâm Di, tìm kiếm Triệu Lâm Di trợ giúp, đến lúc này nàng mới phát hiện, thì ra thế giới này thực sự đã thay đổi, mọi người đã trở lên thay đổi.

Triệu Lâm Di rất thương muội muội, nhất thời trừng mắt với Thái Lâm Bác: "Có cái gì thì hạy hướng tới ta, thả những người khác ra."

Thái Lâm Bác cười cười, đứng dậy, đi tới trên bàn mổ trên giường.

"Các ngươi nhìn kỹ, nghệ thuật của ta đã lập tức bắt đầu rồi, đợi mà sợ hãi đi, hãy thét chói tai đi?."

Tiếp nhận một con dao giải phẫu từ một biến chủng bên cạnh, xoay chuyển vài vòng trên không, sau đó nhẹ nhàng nhấn xuống bụng người nằm trên giường này.

Tên kia vừa thanh tỉnh lại, sau khi cảm thụ được độ sắc bén của cây đao giải phẫu này thì, nhất thời "Ngô ngô" hô to, thân thể cũng dùng sức giãy dụa, mắt trừng lớn, lộ ra vẻ cầu xin, lộ ra vẻ sợ hãi.

"Ngươi muốn làm gì? Dừng tay, dừng tay..." Triệu Lâm Di gấp giọng hô quát.

Nhưng mà, tiếng hò hét của nàng cũng không có để cho Thái Lâm Bác ngừng tay, lưỡi dao sắc bén dễ dàng đâm rách da của tên kia, vào hết bên trong đó, sau đó xẹt qua cái bụng, máu tươi chảy ra, mùi máu tanh nồng đậm khuếch tán ra cả căn phòng.

Sắc mặt Triệu Lâm Di, Triệu Lang Nhi, Sở Mộng, cùng với Tô Tuệ Hân đều đại biến, trợn to hai mắt, tựa như có một cổ khí tức lãnh đến tận xương từ đỉnh đầu quán chú xuống lòng bàn chân, làm cả thân thể băng lãnh, trong đầu chỉ có một thanh âm: Tên này thực sự là ma quỷ...!

Tên kia bị sống sờ sờ xé bụng ra, vẻ mặt đỏ lên, hai mắt trừng trừng, hắn bị buộc chặt ở trên thanh sắt, bởi vì hắn giãy dụa kịch liệt mà đậm sâu vào da thịt hắn, siết ra từng vết tích bầm tìm đầy máu.

Đám biến chủng còn lại thì đứng ở một bên nhìn, nhãn thần kích động hưng phấn, tất cả đều phát ra quang mang khát máu, thậm chí khi nghe thấy được mùi máu tươi thì không tự chủ được mà nuốt nước miếng một cái.

Thái Lâm Bác cười gằn, đưa tay xé cái bụng ra, dạ dày đỏ tươi đang rung động lộ ra trong không khí. Ánh mắt của hắn bỗng dưng sáng ngời, phảng phất như đang hưng phấn run nhè nhẹ một cái, sau khi đình trệ trong ngắn ngủi, đao giải phẫu trực tiếp đâm vào trong.

Hơi chỉ chốc lát, một miếng gan dầm dề máu liền xuất hiện ở trên đao giải phẫu!

"Thật là làm cho người hưng phấn a!"

Thái Lâm Bác trực tiếp bỏ miếng gan nhỏ này vào trong miệng, nhắm mắt lại, nhai chậm rãi rồi nuốt xuống, như thưởng thức mỹ vị của một món ngon.

Tên nằm trên giường thì trợn hai mắt, tứ chi đang kịch liệt co quắp.

"Đây là... Đây là ác mộng sao?"

Triệu Lang Nhi và Sở Mộng đâu chịu được hình ảnh máu tanh kích thích bậc này, sợ đến sắp ngất đi.

Triệu Lâm Di, Tô Tuệ Hân không dám thở mạnh một cái, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ùa ra như mưa.

Ăn xong miếng gan nhỏ này, Thái Lâm Bác đi tới trước cổ tên kia, cúi đầu liếc nhìn tên kia thống khổ co giật, lắc đầu, mặt tràn ngập vẻ thương xót nói: "Thống khổ như vậy? Vậy hãy để cho ta giải thoát giúp ngươi đi!"

Vừa nói, đao giải phẫu sắc bén đã đâm vào cổ, sau đó "PHỐC" một tiếng cắt cổ hắn, máu tươi phun ra như tên bắn.

Hình ảnh cực kỳ máu tanh, trong đình viện tràn ngập mùi máu tươi, làm người ta nghe thấy mà buồn nôn!

Sau một khắc, Thái Lâm Bác cầm đao giải phẫu nhuốm máu đi tới hướng Triệu Lâm Di, liếc nhìn Triệu Lang Nhi và Sở Mộng đã hôn mê, giễu cợt nói: "Tiểu nữ sinh chính là tiểu nữ sinh, chịu một chút sợ hãi thì đã hôn mê, không có tiền đồ mà, bất quá..."

Ánh mắt quét về phía Triệu Lâm Di vva2 Tô Tuệ Hân, trên mặt lại xuất hiện nụ cười âm lạnh, "... hai nữ nhân này lại rất tốt ah, lên xuống tay từ các ngươi đi, tới cùng nên chọn ai trước đây?"

"Không, đừng ăn ta, ta có thể làm trâu làm ngựa cho ngươi, ta có thể làm mọi chuyện vì ngươi, chỉ cần ngươi không ăn ta, muốn ta làm cái gì cũng được." Tô Tuệ Hân đau khổ cầu khẩn nói, nước mắt sợ hãi chảy xuống.

"Làm mọi chuyện gì? Nhưng có ta đã không còn hứng thứ đối với chơi nữ nhân rồi, ở trong mắt ta, các ngươi chính là ta đồ ăn, một loại thức ăn mỹ vị ngon miệng, hắc hắc..." Thái Lâm Bác cười gằn nói, trong miệng tràn đầy máu tươi.

"Không, van cầu ngươi, đừng ăn ta, trên người ta có bệnh nữ nhân, rất... Rất dơ !"

Tô Tuệ Hân kinh khủng đến cực điểm, sau đó như là bắt được một cộng rơm rạ cứu mạng, nhìn Triệu Lâm Di nói, "Muốn ăn các ngươi ăn nàng trước đi, bình thường nàng rất chú trọng nhất vệ sinh, nàng tuyệt đối sẽ ngon hơn ta, các ngươi ăn nàng trước, đừng ăn ta."

Lệ rơi đầy mặt, cả người đã bị sợ hãi khống chế.

Triệu Lâm Di đau lòng nhìn nàng, người này luôn miệng nói là khuê mật tốt của mình, kết quả đến loại thời điểm nguy hiểm này, thì đẩy mình ra để bảo vệ chính bản thân, không chút do dự mà hi sinh người khác.

"Xem ra ngươi là một tên sợ chết, vậy thì không có biện pháp, đương nhiên là khai đao trước với ngươi!" Thái Lâm Bác nhìn chằm chằm Tô Tuệ Hân, đưa bàn tay, níu lấy tóc Tô Tuệ Hân, sách nàng như nhấc một con chó chết vậy.

"Đừng, van cầu ngươi, đừng, cứu ta, Lâm Di, mau cứu ta a, ta không muốn chết..."

Tô Tuệ Hân sợ hãi kêu lên, rơi vào giãy dụa điên cuồng, một mùi khai đột nhiên tràn ra, là nàng sợ đến tiểu tiện trong quần.

Trên mặt Thái Lâm Bác toát ra biểu tình chán ghét, buông lỏng nàng ra, sau đó hung hăng hướng nàng phun một bãi nước miếng: "Quả thật là một còn đàn bà bẩn nữ thỉu"

Dùng một cước đá văng Tô Tuệ Hân, ánh mắt ác độc âm hàn liền hướng Triệu Lâm Di.

 

 

Bình Luận (0)
Comment