Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 506 - Chương 507: Lăng Tu Đến

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 507: Lăng Tu đến

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Rất hiển nhiên, Tô Tuệ Hân đã bị dọa đến không khống chế được tiểu tiện để cho Thái Lâm Bác mất đi hứng thú, chỉ có thể đổi mục tiêu, đem mục tiêu đổi thành Triệu Lâm Di. Hắn đi tới trước mặt Triệu Lâm Di, nhìn xuống từ trên cao, âm lãnh cười: "Xem ra chỉ có thể giết ngươi trước rồi."

Triệu Lâm Di cũng không phải cao nhân xem sinh tử nhẹ như long hồng, khi sắp bị giết chết, đồng thời huyết nhục còn bị những biến chủng dơ bẩn như ác quỷ này ăn thì, tim của nàng run lên, ánh mắt run rẩy kịch liệt.

Còn chưa chờ nàng kịp phản ứng, áo đã bị Thái Lâm Bác níu lấy, bàn tay khô mang nhấc nàng lên cái giường phủ đầy máu tươi.

Nàng giùng giằng, nội tâm rơi vào sợ hãi vô tận, khuôn mặt thanh lệ có chút vặn vẹo, nàng cảm giác mình đang ngã xuống một cái vực sâu băng lãnh đen kịt, ánh sáng đang không ngừng rời xa nàng.

Tô Tuệ Hân co ro thân thể, nhìn cũng không dám nhìn, cũng không dám phát ra một chút động tĩnh, rất sợ làm Thái Lâm Bác chú ý, lại lần nữa muồn giết nàng, sắc mặt của nàng trắng tựa như giấy, không hề chút huyết sắc nào.

Triệu Lâm Di bị ép buộc phải quỳ gối trên mặt đất, Thái Lâm Bác níu lấy tóc nàng, làm cho nàng ngẩng đầu lên.

"Triệu tiểu thư, vì trước đây ta đã nghe tiết mục của ngươi, ta cho ngươi một chút thời gian để lưu lại di ngôn!" Thái Lâm Bác nhíu mày lạnh lùng nói.

"Thả... Thả những người khác!" hiện tại việc Triệu Lâm Di quan tâm nhất, chỉ có Triệu Lang Nhi muội muội của nàng.

"Ta cho ngươi lưu lại di ngôn, cũng không cho ngươi nói nguyện vọng."

Thái Lâm Bác quay đầu nhìn về phía Triệu Lang Nhi đã hôn mê cùng Sở Mộng, "Ngươi và các nàng đã rơi vào trong tay của ta, chỉ có thể nói đây là thiên ý, đã định trước các ngươi sẽ bị chúng ta ăn thịt."

Trên mặt Triệu Lâm Di hiện ra sự tuyệt vọng, nàng hung hăng trừng mắt Thái Lâm Bác: "Ngươi là một tên ma quỷ, ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế!"

"Nguyền rủa ta?"

Thái Lâm Bác nhướng mày, đao giải phẫu tung bay, ngón tay tay trái của Triệu Lâm Di đã bị cứng rắn cắt xuống, dính đầy máu tươi rơi trên mặt đất.

Trong sát na sinh ra đau đớn không cách nào tưởng tượng nổi, Triệu Lâm Di phát ra một tiếng hét thảm, cả người toát ra tầng mồ hôi lạnh.

"Trước khi tai nạn phát sinh, ta là một bác sĩ, chuyên môn là phẫu thuật, ta rất rõ ràng khi bị cắt móng tay thì sẽ đau đớn như thế nào. Triệu tiểu thư, xem ra ngươi không có di ngôn gì rồi, vậy ta mời ngươi ra đi thôi, chớ có trách ta, ta cũng không có làm gì sai, ta chỉ là làm chuyện mà thế giới này dành cho ta."

Đao giải phẫu chậm rãi tới gần cái cổ trắng nõn của Triệu Lâm Di.

Đao phong Lạnh như băng bị máu tươi nhuộm đỏ, thế nhưng vẫn không che giấu được hàn quang tán thấu ra từ bên trong.

Sắc mặt Triệu Lâm Di đại biến, sợ hãi đối với tử vong, làm cho nàng hô hấp trở nên dồn dập, mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đao giải phẫu đang tới gần.

Đây cũng là vì Thái Lâm Bác cố ý từ từ đưa dao phẫu thuật tới, hắn muốn làm từng con mồi sợ hãi tới mức lớn nhất.

"Hắc hắc... Có thể!"

Thái Lâm Bác nhe răng cười một tiếng, đao giải phẫu liền chuẩn bbi5 cắt vỡ yết hầu của Triệu Lâm Di.

Nhưng lúc này, một toa laser xuyên thấu màn đêm, mang theo năng lực vô cùng cường đại xỏ xuyên qua hết thẩy, lao thẳng vào vị trí trái tim của Thái Lâm Bác.

"Hưu ~" tốc độ cực nhanh, như kéo lưu tinh, xẹt qua trời cao, nhanh chóng như điện.

Khi bị tử vong uy hiếp, để cho Thái Lâm Bác làm ra phản ứng rất nhanh, thả người nhảy về phía sau, tia laser màu đỏ này liền lướt qua trước người hắn, giã ở trên vách tường đình viện, xuyên thủng bức tường kia tạo ra một cái lổ thủng lớn.

Thái Lâm Bác kinh ngạc nhìn lổ thủng này một hồi, mồ hôi lạnh ướt nhẹp phía sau lưng, vừa rồi nếu hắn chậm một chút, giờ phút này chỉ sợ rằng hắn đã là một cỗ thi thể.

Một giây kế tiếp, lửa giận cuộn trào mãnh liệt phun ra.

Chết tiệt, là ai?

Quay đầu nhìn phương xung quanh, gân xanh trên trán hiện lên, khóe mắt như sắp nứt ra, dữ tợn đáng sợ.

Ở dưới sự bao phủ của đêm tối, thân ảnh một người mặc đồng phục màu đen bước từng bước một đi tới từ sau cánh cửa, toàn bộ không gian, đều là tiếng bước chân của hắn.

Nhân viên của EVO? !

Triệu Lâm Di ngạc nhiên, trên mặt đang đầy vẻ tuyệt vọng đã hiện ra một tia hi vọng.

"Không cần chết, chúng ta có thể không phải chết!"

Tô Tuệ Hân nhiệt lệ đầy doanh, khóc không còn hình dáng gì, nàng như là thoáng cái có lại sức lực, kêu lên hướng Thái Lâm Bác, "“U Linh” tới bắt các ngươi, mỗi một người các ngươi đều sẽ bị nhốt vào đại lao một lần nữa, vĩnh không được thấy mặt trời."

Lời nói đúng là đã chấn nhiếp những biến chủng này, vừa nghĩ tới hình bên trong đại lao, bọn họ liền có một loại sợ hãi không nói ra lời, đó không phải là đại lao, mà là Luyện Ngục chân chính, đã có người run rẩy.

"Hoảng cái gì, tới chỉ có một tên, thì đêm nay chúng ta lại có thêm bữa ăn mà thôi!" Thái Lâm Bác cắn răng hừ một tiếng nói.

Nhưng vào lúc này, từ phía sau chạy đến hai gã biến chủng.

"Lão đại, đây là Đại ca, mấy ngày trước đây chính là hắn đã chiến với Cổ Chiến, cứu chúng ta ra từ trong đại lao." Trình Tứ vừa chạy vừa lớn tiếng kêu lên.

Vừa nghe lời này, Thái Lâm Bác sửng sốt, biến chủng còn lại cũng sững sờ ở tại chỗ.

Đại ca? Chẳng lẽ là... Lăng Tu?

Triệu Lâm Di không nháy nháy mắt một cái nhìn kỹ vị nhân viên của EVO đang đi tới này, công tác ở phòng radio của Tổng Bộ EVO, tin tức của nàng cũng không có bế tắc, tự nhiên biết kỳ thực hết thảy của ngày hôm nay, người khởi xướng chính là Lăng Tu một người nàng quen.

Khi đạo thân ảnh kia tới gần, rốt cục thấy rõ khuôn mặt của hắn, tóc đen bóng, mày kiếm anh tuấn, một đôi con ngươi ẩn chứa khí tức rất lợi hại, giống như liệp ưng trong đêm tối, lãnh ngạo cô thanh rồi lại thịnh khí bức người.

Không phải là Lăng Tu thì là ai!

Giờ khắc này tâm tình của Triệu Lâm Di rất phức tạp, nàng thật không ngờ sẽ gặp Lăng Tu ở dưới tình huống như vậy, nàng cũng có chút thấp thỏm bất an, vì sao Lăng Tu phải thả biến chủng ra, lẽ nào bởi vì bản thân hắn cũng là biến chủng sao? Nếu là như vậy, vận mệnh của bốn người các nàng, sợ là vẫn sẽ bị giết chết.

Nhưng trong lòng nàng lại tin tưởng Lăng Tu không phải là người như thế, nàng có thể cảm giác được, trong đây có một cái sự tình ẩn giấu gì đó, nam nhân này rất trọng tình nghĩa, bằng không cũng sẽ không vì tìm muội muội của mình mà không quản ngại thiên lý xa xôi ti9 từ Thành Hải Dương tới Huyễn Thành, Lăng Tu bất đồng với những biến chủng ăn thịt người này.

Tô Tuệ Hân ngây ra như phỗng, tâm tình thoáng cái từ trên bầu trời rơi xuống dưới đất, nàng cho là có một đoàn nhân viên của EVO chạy đến, cũng có “U Linh” tới hiện trường, cũng là không nghĩ tới chỉ có một người tới, hơn nữa người tới này lại là biến chủng đang bị Huyễn Thành truy nã, thời điểm ở khu một, nàng còn gây chút chuyện với hắn.

"Hắn thực sự là tên cứu chúng ta ra ngoài kia?" hai mắt Thái Lâm Bác híp lại, dò hỏi.

Trình Tứ còn chưa trả lời, An Tử Hào liền gật đầu như con gà con mổ thóc: "Đúng vậy đúng vậy, lão đại lúc đó ngươi còn đang ở trong quan tài sắt, cho nên không thấy được dáng dấp Đại ca, nhưng mọi người đều có thể nhìn thấy a."

Được nghe lời ấy, các khác biến chủng cũng nhìn Lăng Tu một phen, sau đó đều lên tiếng phụ họa.

"Không sai, là hắn, là hắn đã cứu chúng ta!"

"Thật tốt quá, thật sự là quá tốt, ta nằm mộng cũng muốn gặp Đại ca để biểu đạt sự cám ơn, nếu không phải vì có Đại ca, mọi người chúng ta đều sẽ bị giam giữ ở nơi đó nhận hết dằn vặt mà chết."

"Đại ca, thực sự là Đại ca!"

...

Trong lúc nhất thời, tâm tình đám biến chủng này tăng vọt hẳn lên, trong mắt mỗi người, đều hiện ra ý tôn sùng gần như điên cuồng.

 

 

Bình Luận (0)
Comment