Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Từ khi Lăng Tu lấy cây lang nha bổng chạy tới đập nát đầu S2, thời gian không cao hơn năm giây!
Đoàn người Vương Thư Hoàn đều nghẹn họng nhìn trân trối đứng im ở tại chỗ, nhìn thi thể S2 nằm sập trên mặt đất, đầu bị đập nát, lại nhìn tới đầu xe Maserati, Lăng Tu đang che ngực ho nhẹ.
Con ngươi đột nhiên co rút, nuốt nước miếng một cái: "Ông trời của ta a, mười bảy cư nhiên... Cư nhiên có thể đánh bạo đầu của Bạo Quân tang thi...!"
Nói chuyện là Tiểu Bì, hắn lấy ra một củ cái trắng từ túi đeo phía sau lưng, chất phác nhét vào trong miệng hung hăng cắn một cái.
"Đây chính là một đầu Bạo Quân tang thi tiến hóa hai lần a, lì lợm, làm sao lại..." Lão Bát nhăn lông mày thành chữ "Bát", ở trong mắt tất cả đều là khiếp sợ.
Mỗi người, giờ này khắc này đều bị sự cường đại của Lăng Tu làm cho rung động.
Một chùy là có thể đập chết một đầu Bạo Quân tang thi tiến hóa hai lần, trước nay hắn chưa có thấy ai làm được, chỉ sợ sau này cũng không có người nào làm được, nếu như truyền về chỗ nơi ở, nhất định sẽ làm tất cả sợ hãi.
"Mười bảy!"
Vương Thư Hoàn phục hồi lại tinh thần đầu tiền, nhìn trạng thái Lăng Tu thập phần không tốt.
Hòa Thượng, Tiểu Bì cùng Lão Bát cũng lập tức đi tới, vẻ mặt ân cần hỏi thăm Lăng Tu.
"Có thịt hay không?" Lăng Tu có chút khàn khàn hư nhược hỏi.
Đoàn người sửng sốt, chợt hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên cho rằng xuất hiện huyễn thính.
Lăng Tu lại hết sức khó chịu, cái trán toát ra mồ hôi hột chảy ròng ròng, lúc này hắn thậm chí có xung động muốn cắn người sống, không khỏi đề cao tiếng nói: "Có thịt hay không?"
Lần này tất cả đều nghe rõ, hắn hỏi là có thịt hay không.
Tuy rằng không biết là nguyên nhân gì, Vương Thư Hoàn cũng trả lời rất nhanh: "Có có có, Hòa Thượng, nhanh cầm một chút thịt heo rừng ra cho mười bảy!"
Hòa Thượng như mới tỉnh lại từ trong mộng, vội vàng lấy ba lô xuống, lại cầm một khối thịt heo rừng ra, bình thường khi không có việc gì làm thì thường hắn hay đi ra khu dã ngoại, đi săn thú, những thịt heo rừng này đều là do hắn săn được.
Lăng Tu như là cướp đoạt thức ăn vậy, vùi đầu ăn như hổ đói.
Hơn phân nửa cân thịt heo rừng, chỉ khoảng nửa khắc là đã vào hết trong bụng Lăng Tu, thành viên Đội pháo hôi không khỏi sinh ra nghi vấn: dáng dấp Mười bảy nhã nhặn như vậy, sao lại ăn uống thô lỗ như vậy, như là phạm nhân mới được thả ra từ trong phòng giam vậy nè?
Ăn những miếng thịt này, thân thể nhanh chóng tiêu hóa hấp thu, cảm giác khó chịu dần dần tiêu tán, khí sắc của Lăng Tu cũng tốt lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
"Mười bảy, ngươi thế nào rồi?" Vương Thư Hoàn hỏi.
Lăng Tu lắc đầu: "Ta không sao ."
"Không có việc gì liền tốt rồi, nơi đây không thích hợp ở lâu, vừa rồi gây ra động tĩnh quá lớn, sợ là sẽ có rất nhiều tang thi chạy tới hướng bên này, chúng ta phải nhanh chóng rời đi." Làm người lãnh đạo cái đội ngũ này, Vương Thư Hoàn suy tính tự nhiên tương đối chu đáo.
Đoàn người nhặt ba lô của ba người Vương Văn Tuấn lên, sau đó lại xuyên thủng đầu của bọn họ, phòng ngừa bọn họ thay đổi Thành Tang Thi sau đó liền rời đi. Sinh hoạt tại thế giới mạt thế này, thấy quá nhiều tử vong rồi, từ lúc đầu là bi ai cực độ đến thống khổ, rồi đến chết lặng, mọi người đã quen rồi.
Đi được một lúc quay đầu lại, đã không nhìn thấy thi thể của đám người Vương Văn Tuấn nữa rồi, chỉ thấy một đám bóng người lung lay lắc lư, rất hiển nhiên, đó là tang thi nghe thấy được mùi máu tươi hoặc nghe được động tĩnh mà chạy tới, ngoại trừ bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, đoàn người cũng không làm được cái gì.
*
Đi gần một giờ đi đường, rốt cục đã tới nơi bọn Vương Thư Hoàn dừng chân.
Đúng là một bãi cỏ, nó được bao quanh bởi những ngọn núi và nước. Chỉ có một con đường cong. Không có con đường trải nhựa. Những bức tường xung quanh bị chặn bởi những bức tường cao. Một hàng rào sắt rỉ sét. Ở cổng, có một người thân trên trần truồng, và vài người đàn ông đến bảo vệ.
"Sao lại ít đi hai người? Chết rồi sao?" người này đang thưởng thức một cây tiểu đao trong tay, quét mắt nhìn đoàn người Vương Thư Hoàn, giọng nói đạm mạc.
"Đang trên đường trở về bất hạnh gặp Bạo Quân tang thi cấp hai, chết mất ba người." Vương Thư Hoàn nhìn chằm chằm tiểu đao trong tay tên này, da đầu có chút tê dại.
"Nga? Gặp Bạo Quân tang thi cấp hai?"
Nam tử nhíu mày, lộ ra vẻ kinh ngạc, "Các ngươi mới chỉ có chết ba người, cũng quá ít rồi do81, không đúng, nhân số của các ngươi chỉ có thiếu hai người..."
Vương Thư Hoàn vội vàng giới thiệu Lăng Tu: "Hắn là mười bảy, là huynh đệ mới gia nhập của chúng ta. Mười bảy, mau gọi Hổ ca!"
Lăng Tu liếc nhìn cái nam tử hung thần ác sát này, nhìn mặt mũi của Vương Thư Hoàn, hắn không thể làm gì khác hơn là nhàn nhạt hô một tiếng: "Hổ ca!"
Lỗ mũi Bạch Hổ ngước lên trời, không thèm nhìn Lăng Tu lấy một cái.
"Hổ ca, mười bảy bị chút nội thương, ta dẫn hắn đi vào nghỉ ngơi trước." Vương Thư Hoàn nói.
Lại bị Bạch Hổ ngăn cản: "Vương Thư Hoàn, ngươi thu tiểu đệ thì không có vấn đề, nhưng ngươi không có khả năng ngay thu cả mặt hàng rác rưởi đây chứ, xem tiểu tử này, da dẻ còn trắng hơn so với nữ nhân, nhìn như một mặt trắng nhỏ, thu tên rác rưởi như vậy, chỉ là lãng phí lương thực mà thôi."
"Mười bảy cũng không phải là rác rưởi, rác rưởi chính là một tên có mắt không tròng ngu xuẩn nào đó!" Hòa Thượng ra mặt vì Lăng Tu.
"Hưu!"
Một ánh đen hiện lên, một cây tiểu đao liền gác ở trên cổ của hắn, nhanh như thiểm điện, Bạch Hổ quát lạnh: "Hòa Thượng, ngươi liền vết sẹo là quên đau có đúng không, muốn ta dạy ngươi một chút nên nói như thế nào không?"
Hòa Thượng cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Bạch Hổ, tiểu đao lành lạnh trên để cho hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vương Thư Hoàn lên tiếng ngăn cản: "Hổ ca, cho ta chút mặt mũi, dừng tay được không?."
"Ba ~ "
Bạch Hổ huy chưởng, hung hăng quất vào mặt của hắn: "Ta phi, ngươi tính là cái thứ gì, dựa vào cái gì mà để cho lão tử cho ngươi mặt mũi." Một ngụm cục phun vào trên mặt Vương Thư Hoàn.
Đám người Tiểu Bì, Lão Bát bộ mặt tức giận, lại bị Vương Thư Hoàn cản lại, hắn rất là kiêng kỵ đối với Bạch Hổ này.
Bạch Hổ cười nhạt nhìn Đội pháo hôi trước mắt, chậm rãi thu hồi tiểu đao: "Thế nào, không phục a, có tin ta tháo cánh tay của tất cả các ngươi xuống hay không." Ánh mắt lạnh như băng đảo qua, dĩ nhiên không có người nào dám nhìn thẳng hắn, loại kết quả này để cho hắn có chút thoả mãn, "Một đám không có trứng!"
Chỉ khi ánh mắt dừng lại ở Lăng Tu trên người thì, trở nên càng âm hàn, bởi vì Lăng Tu lại dám nhìn thẳng vào hắn, rất không nể mặt hắn.
"Con mẹ nó ngươi nhìn cái gì vậy?"
Bạch Hổ vọt tới, nâng bàn tay lên liền muốn đánh Lăng Tu.
"Bá" bàn tay đứng lại ở giữa không trung, bị Lăng Tu nắm lại.
Sắc mặt Vương Thư Hoàn đại biến, những người còn lại cũng như vậy, Bạch Hổ là ai bọn họ rất rõ ràng, đây chính là cậu em vợ của Bạch Khởi bang chủ Bạch bang, về phần tên thật thì không được biết, tất cả chỉ là tên gọi thường ngày mà thôi, do tầng quan hệ cậu em vợ bang chủ Bạch bang này, cũng đủ để nghiền ép Đội pháo hôi bọn họ rồi, là tồn tại bọn hắn không đắc tội nổi.
"Tiểu tử, ngươi là người thứ hai có dũng khí ngăn cản người của ta!" Bạch Hổ cười nhạt.
Lăng Tu không cam lòng tỏ ra yếu kém, cười nhạt: "Phải không? Vậy rất tiếc rồi, ta lại không phải là người thứ nhất."
Lời nói này vừa ra, nhất thời làm đám người Vương Thư Hoàn sợ hãi.