Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Tạo phản?
Hai chữ này giống như là lời chú nào đó, thoáng cái để cho Vương Thư Hoàn tỉnh táo lại, hắn tuyệt đối sẽ không phản bội Bạch bang. Vừa nghĩ, tay nắm chặt cổ áo Long Tí chậm rãi thả lỏng ra.
"Thư hoàn không dám!"
"Mẹ nó, không dám thì vừa rồi ngươi mới làm cái gì?" Long Tí lại tát một cái vào mặt Vương Thư Hoàn.
Lăng Tu giận điên lên, vừa muốn động thủ, tay liền bị Vương Thư Hoàn nắm thật chặt.
"Mười bảy, ngươi và mọi người đi ra ngoài đi, canh cửa, đừng cho người khác tiến vào." Vương Thư Hoàn mỉm cười nói.
Lăng Tu tuy mất trí nhớ, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng ủy khuất, một cổ lửa giận phun ra ngoài, nhất thời không khống chế được đại não, bàn tay liền vỗ xuống bàn trà.
"Choảng ~" cái bàn tứ phân ngũ liệt trong nháy mắt, nát bấy không nhìn ra hình dạng gì.
Long Tí chật vật nuốt một ngụm nước bọt, có chút hối hận khi đơn thương độc mã đi đến nơi này, sớm biết sẽ một tên gia hỏa cường hãn ở đây, thì thế nào cũng phải gọi thêm mấy người mới đúng. Nữ nhân của hắn càng sợ đến sắc mặt trắng bệch, phát ra một tiếng thét chói tai.
"Làm ... Làm gì? Làm ta sợ a? Vương Thư Hoàn, ba ngày, trong vòng 3 ngày ta muốn có được son môi Chanel, bằng không ngươi sẽ biết hậu quả."
Vương Thư Hoàn đe dọa một câu, sau đó Long Tí ôm nữ nhân của hắn xoay người bước đi rất nhanh, nhất là khi thời điểm đi qua bên cạnh Lăng Tu, tốc độ nhanh hơn, hắn bị sát khí trên người Lăng Tu hù dọa đến phát run.
Lăng Tu không để ý đến hắn, mà quay đầu nhìn về phía Vương Thư Hoàn, băng lãnh không mang theo một tia tình cảm nào chất vấn: "Hoàn ca, đây là nơi các ngươi từng sinh hoạt?"
Hết thảy thành viên đội pháo hôi cười khổ, trong mắt Vương Thư Hoàn tràn đầy vẻ cô đơn.
Hòa Thượng viền mắt ướt át: "Đúng vậy hoàn ca, chúng ta mỗi ngày mạo hiểm nguy hiểm tính mạng đi sưu tập vật tư lương thực, nhưng lấy được lại là đãi ngộ kém nhất. Tuy rằng chúng ta phạm vào bang quy, vốn nên chịu tam đao lục động xử tử, đối với chúng ta mà nói thì coi như công bù tội, nếu mà không có chúng ta, Bạch bang hiện tại sẽ có hơn một trăm người đã chết đói, rồi lại nói thời đại cũng đã thay đổi, cho dù có thiên đại lỗi lầm cũng nên được đặc xá. Hoàn ca, ngươi biết các thành viên Bạch bang khác thường nói như thế nào về chúng ta không? Bọn họ nói chúng ta là chó, phải ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần cho một cái khớp xương liền gật đầu vẫy đuôi."
Lời này vừa ra, Tiểu Bì, đám người Lão Bát cũng như được cộng minh.
Vương Thư Hoàn nắm tay lại rất nhanh rồi lại buông ra, làm sao hắn lại không biết điểm này, nhưng tiền nhậm bang chủ là ân nhân cứu mạng của hắn, mà hắn cũng từng phát thệ đời này sẽ trung thành với Bạch bang, dù cho biết rõ là ngu trung, hắn cũng nguyện ý.
"Hòa Thượng, mười bảy, nếu mà các ngươi muốn rời khỏi Bạch bang, ta sẽ không ngăn các ngươi!"
"Phải đi cùng đi, Đội pháo hôi chúng ta đều là huynh đệ, tuyệt sẽ không bỏ lại bất cứ người nào, chứ đừng nói chi là đem bỏ hoàn ca lại." Hòa Thượng nói.
"Đúng vậy, phải đi cùng đi!" Tiểu Bì dùng sức gặm củ cái trong tay, gật đầu nói.
Vương Thư Hoàn cũng lắc đầu, vẫn cự tuyệt đề nghị này như cũ.
Lăng Tu không nói gì nữa, Vương Thư Hoàn là người dẫn đội của Đội pháo hôi, người có tính quyết là Vương Thư Hoàn.
Vào đêm nay, Lăng Tu được Vương Thư Hoàn an bài một gian phòng.
Rất nhiều hình ảnh bắt đầu xuất hiện ở trong mộng, S2rít gào, thi đàn như thủy triều, tiếng kêu sợ hãi quái dị... Còn có các loại dạng người, hết thảy đều là hình ảnh mơ hồ, còn có một gốc cây to lớn bị hỏa diễm thiêu đốt, hình ảnh gốc cây hóa thành tro tàn đặc biệt rõ ràng.
Mồ hôi lạnh tuôn ra từ thiên thiên vạn vạn cái lỗ chân lông, thân thể Lăng Tu lâm vào thấp thỏm nào đó, trạng thái co quắp, ở một thời khắc, giật mình tỉnh giấc từ trong ác mộng.
"Không!"
Kèm theo một tiếng rít gào, ngồi dậy tự trên giường, thở gấp từng hơi.
Hình ảnh trong mộng vẫn còn không ngừng hiện lên trong đầu, chân thật như vậy, rồi lại mơ hồ như vậy, hắn nỗ lực muốn nắm được một chút ký ức nào đó, lại phát hiện đầu lại đau đớn dử dội. Hắn cố nén đau nhức, suy tư từng chút một, thống khổ tựa như gió vô tận, để cho trán hắn nổi lên gân xanh, hai mắt đầy tơ máu.
Thẳng đến mức đau đến hôn mê, ngã xuống trên giường một lần nữa.
Trên mặt của hắn lộ ra một cái mỉm cười, bởi vì ở trong nháy mắt hôn mê đó, hắn nhớ lại ba cái tên: Lăng Tuyết, Đường Tiểu Mạt, còn có Dương Thi Vân.
...
Mấy ngày kế tiếp, Lăng Tu và Đội pháo hôi cùng nhau vào thành sưu tập vật tư, đoàn người cũng càng ngày càng hiểu nhau, cảm tình càng ngày càng tăng.
Mỗi khi dừng lại, Lăng Tu cũng không nhắc tới tên ba người kia, tuy rằng không biết mình có quan hệ như thế nào với ba người kia, thế nhưng ở thời điểm nghĩ đến Lăng Tuyết, trong lòng lại hiện lên ý niệm muốn bảo hộ; nghĩ đến Đường Tiểu Mạt thì, trong lòng lại là ấm áp; nhưng nghĩ đến Dương Thi Vân thì, tâm tình bi thương không rõ bao phủ nội tâm, để cho hắn cảm thấy rất đau đớn.
Hắn thực sự rất muốn nhớ lại tất cả mọi chuyện, trong mơ hồ hắn cảm giác có người đang chờ hắn, có chuyện gì đang chờ hắn đi hoàn thành!
"Thất ca, sao ngươi thích ngồi một mình trên cỏ vậy?"
Tiểu Bì và Lão Bát đi tới, người hỏi chính là Lão Bát, đã qua mấy ngày, mọi người đều khẳng định thực lực của Lăng Tu, ở cái nơi cá lớn nuốt cá bé này, thực lực mạnh chính là tư cách, cho nên bọn họ luôn gọi Lăng Tu là thất ca.
"Ngươi cái tên ngu này, vậy mà cũng hỏi, thất ca nhất định là đang nỗ lực nhớ lại những sự tình trước kia."
Tiểu Bì liếc mặt nhìn Lão Bát, sau đó mặt mày rạng rỡ nói với Lăng Tu, "Thất ca, ta nói đúng không?"
Lăng Tu nhíu mày, bởi vì cái mùi củ cải phả ra từ trong miệng Tiểu Bì, làm hắn phải bịt mũi lại, nói: "Tiểu Bì, sao ngươi thích gặm củ cải như vậy?"
Hắn không phải là cảm thấy không tốt, mà là rất tò mò, toàn bộ 24 tiếng đồng hồ hầu như Tiểu Bì đều gặm củ cải, chỉ cần thấy Tiểu Bì, là có thể nghe được "Tất tất tác tác" thanh âm nhấm nuốt cây củ cải.
"Hắn nha, chính là quỷ chết đói chuyển thế mà, ăn thế nào cũng không đủ no." Lão Bát trêu nói.
"Đi đi đi, ngươi mới là quỷ chết đói chuyển thế, cả nhà ngươi đều là quỷ chết đói chuyển thế."
Tiểu Bì mắng Lão Bát một phen, vẻ mặt lập tức liền nghiêm túc chăm chú xuống, giải thích, "Thất ca, nói ra không sợ ngươi chê cười, ta thật ra là một cô nhi, khi còn bé thường hay đoạt thực vật cùng chó hoang, khi đó nguyện vọng lớn nhất của ta chính là không còn đói bụng, cái nguyện vọng kia vẫn duy trì liên tục đến bây giờ, lương thực rất khan hiếm, duy chỉ có củ cải là rất nhiều, cho nên ta chỉ cần cảm thấy đói quá liền gặm củ cải, đã thành thói quen."
"Đúng vậy, một ngày mười cây củ cải, cũng không có đem ngươi cho chống đỡ chết." Lão Bát bất thình lình chen một câu.
"Ngươi cái tên ngu kia không nói lời nào thì sẽ chết a?" Tiểu Bì trừng hắn liếc mắt.
Lão Bát nhíu mày, như không sao cả nhún nhún vai nói: "Ta thử xem!" Kết quả mới vừa im lặng liền giả bộ hôn mê ở trên cỏ.
"Ngươi cái tiện nhân chết tiệt này!" Tiểu Bì mắng to.
Rồi nhào tới chính là một trận đùa vui ầm ĩ.
Lăng Tu thấy được thì chỉ cười, tình cảnh rất tường hòa, an ổn.
"Nguy rồi, quên chuyện chính." Tiểu Bì đột nhiên ngẩn ra.
Lão Bát cũng lộ ra vẻ kinh hoảng, sau đó đẩy Tiểu Bì ra: "Lợn chết, đều lại ngươi, nếu như làm trễ nãi chính sự, nhìn xem hoàn ca có thu thập ngươi không."
Hai người hướng Lăng Tu nhất tề lao tới, lo lắng trăm miệng một lời nói: "Thất ca, có nhiệm vụ, Bạch lão đại cho Đội pháo hôi của chúng ta một cái nhiệm vụ, hoàn ca đang tìm ngươi thương lượng."
"Nhiệm vụ?" Lăng Tu nhíu lông mày lại.