Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Đột nhiên biến cố, để cho thành viên Đội pháo hôi bị thất kinh, nhưng mọi người cũng đều là người sống ở cận kề cái chết, cho nên phản ứng lại rất nhanh, đều tìm công sự che chắn tránh né.
"Vương bát đản, đó là một âm mưu, Bạch Khởi súc sinh này muốn mượn việc này để làm biến mất Đội pháo hôi của chúng ta!" Hòa Thượng cắn răng nghiến lợi nói, khóe mắt như sắp nứt ra.
Tốt cho một cái nhiệm vụ, có thể lợi dụng chuột biến dị để đối phó với đối với bọn họ, sau đó lại để cho Bạch Hổ nổ súng với bọn họ, cho dù có óc ngu dốt đi nữa thì lúc này cũng hiểu tất cả, Bạch Khởi muốn đưa bọn họ vào chỗ chết.
Một lời này làm mọi người giật mình tỉnh giấc, bay giờ bọn họ đã hiểu tình cảnh của bọn họ, sau đó nhìn qua hướng Lăng Tu. Vương Thư Hoàn không có ở đây, hôm nay Lăng Tu chính là người lãnh đạo của bọn họ người, lão đại của bọn họ, mặc kệ phát sinh cái gì, hết thảy đều nghe theo Lăng Tu phân phó.
"Thất ca, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Tiểu Bì hỏi, trên mặt là thần sắc nghiêm túc.
"Còn có thể làm thế nào, đương nhiên là giết chết mẹ nó, đừng quên, trong tay chúng ta cũng có súng." Hòa Thượng gần như rít gào quát.
"Nhưng bọn họ có hỏa lực quá mạnh, chúng ta chỉ có vài cây súng lục, khẳng định không làm được gì bọn họ." Lão Bát cau mày nói, đây là phân tích lý trí, đối diện đang có súng tự động đó a.
"Không hơn cũng phải chơi, lẽ nào sống ở chỗ này chờ chết sao?"
Hai mắt Hòa Thượng đỏ đậm, hầu như đã mất đi lý trí, ngày hôm nay Đội pháo hôi tổn thất quá lớn, điều này làm cho hắn bi thống đồng thời cũng cảm thấy vô cùng ủy khuất và phẫn nộ.
Đang lúc bọn hắn tranh luận thì, Lăng Tu cầm môt cây chủy thủ trong tay, như một cái sói đói hung mãnh phát ra một tiếng gào trầm thấp xông ra ngoài.
"Thất ca!" thành viên Đội pháo hôi quá sợ hãi, đây chính là năm sáu khẩu súng tự động đang bắn phá đó, người xông ra thì còn có thể còn sống sao?
"Di? Tên rác rưởi này muốn làm gì, muốn chết sao?"
Bạch Hổ cũng sửng sốt, khóe miệng xuất hiện một nụ cười, chủ động đi đối đầu với nòng súng, thì hắn vẫn lần đầu tiên gặp phải. Một giây kế tiếp, thần tình trên mặt hắn liền biến thành khiếp sợ, sợ hãi.
Chỉ thấy thân thể Lăng Tu phủ thấp, nghiêng nửa người về trước, thần tình đạm mạc, tốc độ nhanh như điện, địa phương hắn xẹt qua thì chỉ để lại từng đạo tàn ảnh, đi qua mưa bom bão đạn, hung hãn ép tới hướng bọn họ, đạn dày đặc nhưng không có một viên bắn trúng hắn.
Hắn có cái tốc độ gì thế này? !
Bạch Hổ quơ quơ đầu, để cho tầm nhìn trở nên càng thêm rõ rang một chút, bởi vì hắn cảm giác ánh mắt mình cũng theo không kịp tốc độ di động của Lăng Tu, lập tức lớn tiếng quát lên với thủ hạ của mình: "Giết hắn, mau giết hắn!"
Toàn bộ đám thủ hạ đều nhắm nòng súng về hướng Lăng Tu...
"Đát đát đát ~ "
Đạn tựa như từng hỏa xà xẹt qua trời cao, cực kỳ hung hãn, để cho người ta cảm thấy da đầu tê dại.
Thế nhưng, thân ảnh Lăng Tu luôn di động, giống như “U Linh” lơ lửng bất định, thật sự đi qua cơn mưa đạn mà không bị đến tổn thương chút nào.
Đám người Chó điên toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là: Tên này... còn là người sao?
Đúng lúc này, Lăng Tu ra sức vung chủy thủ trong tay.
"Sưu sưu sưu ~ "
Chủy thủ dài gần ba mươi centi mét tựa như một đạo lưu tinh, mang theo sát ý lành lạnh gào thét trên không trung, ngay cả không gian cũng như bị xé rách ra vậy.
Con ngươi Chó điên đột nhiên co rút, chủy thủ càng phóng càng lớn ở trong mắt hắn, cái loại sát ý bén nhọn này như đang chăm chú bao phủ hắn, trong lòng hắn đang lớn tiếng kêu cứu: Đừng, đừng a!
Nhưng mà cũng không có thay đổi được gì...
"PHỐC ~ "
Chủy thủ hung hãn bay tới từ đâm vào cổ của hắn, lại xuyên ra từ gáy, chỉ khoảng nửa khắc đã lấy đi tính mạng của hắn.
Cùng lúc đó, Lăng Tu cường thế tới gần, ở trong nháy mắt khi hắn té xuống đất đó, có một bàn tay cầm chuôi đao, rút chủy thủ ra từ trên cổ của hắn, ngay sau đó, trên không trung lại xuất hiện một đường vòng cung hung ác độc địa, cắt đứt yết hầu tên còn lại.
Đây không phải là kết thúc, mà là bắt đầu, chủy thủ hóa thành lưỡi hái tử thần, không lưu tình chút nào tiếp tục thu gặt tính mệnh những người còn lại.
Mắt thấy thủ hạ của mình bị Lăng Tu đơn phương tàn sát, sắc mặt Bạch Hổ trở nên trắng bệch, như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh một màn như vậy, càng không nghĩ tới thực lực của Lăng Tu sẽ cường đại đến loại tình trạng này, giống như là một đầu dã thú giết chóc.
Từng thành viên Đội pháo hôi nghẹn họng nhìn trân trối, bọn họ biết Lăng Tu lợi hại, lại không nghĩ rằng lợi hại tới như vậy, bị năm sáu khẩu súng tự động bắn phá mà vẫn có thể đơn thương độc mã tàn sát đối phương.
"Thất ca là người sao?" Tiểu Bì chất phác nói, cây củ cải trong tay rơi trên mặt đất lúc nào mà không biết.
"Không phải, hắn là thần!" biểu tình Lão Bát cũng rất kinh ngạc.
"Cút, ngu xuẩn, hắn là lão đại của chúng ta." Hòa Thượng mắng, nhưng ánh mắt lại là không nháy một cái nhìn phía trước.
...
"Đây không phải là thật, khẳng định không phải là thực sự!"
Thân thể Bạch Hổ run rẩy, không ngừng dùng ngôn ngữ để gây tê chính hắn, hắn chỉ hi vọng đây là một cơn ác mộng đáng sợ, khi Lăng Tu giết chết một tên thủ hạ sau cùng của hắn thì, hắn tựa như điên mà rống to, "Đi tìm chết, ngươi cái chó này đi tìm chết đi!"
Hai tay nắm chặt khẩu súng, liên tục xạ kích hướng Lăng Tu.
Nhưng đạn đều đánh vào khoảng không hoặc dưới đất, hắn vẫn không ngừng bóp cò, chỉ có liên tục xạ kích, mới có thể làm cho hắn thoáng cảm thấy được một tia cảm giác an toàn.
Bất an, tâm tình vô cùng lo lắng, thấp thỏm càng phóng càng lớn!
Thẳng đến khi bắn hết toàn bộ số đạn, lại bóp cò tiếp thì phát hiện chỉ phát ra tiếng "Ca ca", hắn mới như mới tỉnh lại từ trong mộng, thở gấp từng hơi, trên mặt đều là mồ hôi lạnh.
Như mắt ưng với thần tình đạm mạc, tóc không gió tự động mà bay...
Lăng Tu chỉ lẳng lặng nhìn hắn, khiến cho hắn cảm thấy một cổ sợ hãi đến từ linh hồn.
"Phác thông ~ "
Khi thấy Lăng Tu đi từng bước một tới hướng hắn thì, Bạch Hổ quỳ gối trên mặt đất, như đứa bé khóc lên: "Xin lỗi, không phải là ta muốn giết các ngươi, là Bạch Khởi hắn muốn các ngươi phải chết a, ta... Ta không có lựa chọn, ta không nghe hắn, ta cũng phải chết..."
Lăng Tu đi tới trước mặt hắn, nhìn hắn từ trên cao, ánh mắt băng lãnh, không nói được một lời.
Bạch Hổ sợ hãi tới cực điểm, không dám ngẩng đầu, rụt cổ lại, thân thể run run, nước mắt sợ hãi chảy xuống.
Cầu khẩn nói: "Tha... Tha cho ta đi, thất ca, Thất gia gia, ngươi tha cho ta đi, từ nay về sau, Bạch Hổ ta chỉ nghe ngươi..."
"Ta gọi là Lăng Tu!" lời nói đạm mạc không có chút cảm tình nào, như là đến từ Địa Ngục.
Lăng Tu? !
Bạch Hổ mặc niệm cái tên này một lần, còn chưa phản ứng kịp, ngực liền bị đạp một cái, ngũ tạng lục phủ như bị di truyển trong sát na, vài cây xương sườn phát ra tiếng "Răng rắc răng rắc" văng tung tóe, hắn phát ra một tiếng hét thảm, thân thể lăng không bay về phía sau hơn mười mét, cuối cùng nện ở trên mặt đất kiên cố, miệng phun máu tươi, tính mệnh đi hơn phân nửa.