Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Gió nhẹ thổi qua, thổi cát bụi mặt đất lên không trung, thoạt nhìn giống như là đi tới hoang mạc vậy, không khí đầy cát bụi màu vàng.
Lúc này thành viên đội pháo hôi đã chạy đến trước mặt Lăng Tu, bọn họ phát hiện Lăng Tu vẫn như cũ, hình dạng không có thay đổi gì, thế nhưng ánh mắt kia lại đặc biệt lợi hại, không lộ ra vẻ mê mang giống như trước, giống như có thể liếc mắt là xuyên thủng tư tưởng của bọn họ, để cho người ta không dám nhìn thẳng.
Ngực Bạch Hổ sụp xuống, trong miệng không ngừng phun ra hàng loạt máu tươi, hắn không có chết, còn dư lại một hơi thở.
Đột nhiên, hai con chuột to lớn xông ra từ trong kho lương, toàn thân không có lông, răng nanh sắc nhọn, móng vuốt như đao vậy, vô luận là mắt, lỗ tai, mũi hay là miệng, đều lộ ra ngoài nhìn vô cùng kỳ dị, có thể nói là xấu xí không gì sánh được.
Tê...
Thành viên Đội pháo hôi đều nhịn không được mà hít một hơi lương khí, chúng nó không giống con chuột, càng giống như là sinh vật tà ác bò ra từ Địa Ngục.
Hai con chuột biến dị phát ra tiếng kêu thấm lòng người, bò qua hướng Bạch Hổ đang trọng thương.
Khi thấy chúng nó thì, Bạch Hổ sợ đến hai mắt trợn tròn, thoáng cái có được khí lực lớn tiếng hướng Đội pháo hôi kêu cứu: "Cứu ta, cứu... Ta... A..."
Thanh âm khàn khàn, máu loãng không ngừng tràn ra từ trong miệng.
Lăng Tu cũng không để ý tới, xoay người, đạm mạc rời đi.
Một con chuột biến dị cắn cổ Bạch Hổ, một con khác thì cắn vào vai, đang hợp lực, kéo Bạch Hổ đang kêu thảm vào trong kho lương sẽ chậm chậm hưởng thụ bữa ăn ngon, thân ảnh Bạch Hổ biến mất rất nhanh, trên mặt đất chỉ để lại một vết máu làm lông tơ người ta dựng thẳng.
Chứng thực kho lương là một thử quật, Lăng Tu cũng không có dọn lương thực bên trong đi, hơn nữa tận mắt nhìn thấy thi thể chuột rậm rạp chằng chịt, làm đám thành viên Đội pháo hôi cảm thấy muốn nôn mửa.
Vô luận lúc nào, vừa nói đến già thử đều có thể để cho người ta nghĩ đến dơ bẩn một từ, đặc biệt chuột nhà, quả thực chính là dơ bẩn xấu xí đại ngôn từ!
Lăng Tu ngồi trên xe, từ vừa rồi đến bây giờ một câu nói đều không nói, mọi người chỉ nói hắn còn đang là Vương Thư Hoàn chết mà bi thống, bởi vì mọi người tâm tình của giờ khắc này cũng là trầm trọng vô cùng , bọn họ thậm chí đang suy nghĩ, có thể một ngày kia, tử vong cũng sẽ không có dấu hiệu nào phủ xuống đến trên người bọn họ.
Trên thực tế, lúc thời điểm Lăng Tu xung phong liểu chết với đám người kia.
Trong óc của hắn nổi lên rất nhiều hình ảnh, tuy rằng vẫn còn mơ hồ không rõ, nhưng trong hắn bất chợt lúc cũng nhớ tới tên của chính bản thân, đồng thời, hắn càng xác định bản thân có chuyện gì phải đi hoàn thành, còn có người rất trọng yếu, chờ hắn ở Huyễn Thành.
"Thất ca, Bạch Khởi đối với chúng ta như vậy, chúng ta không phản lại Bạch bang sao?"
Hòa Thượng càng nghĩ càng ủy khuất, nhớ tới Đội pháo hôi luôn trung thành và tận tâm, thế nhưng Bạch Khởi lại hết lần này tới lần khác muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết, hắn thế nào cũng không cách nào tiếp nhận.
Lăng Tu phức tạp cười cười, quay đầu nhìn về phía di thể Vương Thư Hoàn, nói: "Ngươi quên lời hoàn ca nói như thế nào rồi sao?"
"Ta đương nhiên còn nhớ kỹ, thế nhưng chúng ta giết Bạch Hổ, Bạch Khởi chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, chúng ta..."
"Ai nói Bạch Hổ là chúng ta giết!"
Lăng Tu ngắt lời nói, "Chúng ta đều tận mắt nhìn thấy, là chuột biến dị trong kho lương giết hắn ."
Hắn căn bản không có để Bạch Khởi vào mắt, nếu không phải vì nguyện vọng của Vương Thư Hoàn là để hắn đừng phản bội, lần này hắn trở về thì phải đi lấy đầu Bạch Khởi.
Hòa Thượng ngẩn người, không rõ.
Lão Bát đầu óc chuyển nhanh, phụ họa nói: "Đúng đúng đúng, Bạch Hổ là bị chuột biến dị trong kho lương giết chết, Đội pháo hôi của chúng ta cũng không có quan hệ gì. Hiện tại chết không có đối chứng, chúng ta nói cái gì chính là cái đó, chẳng lẽ Bạch Khởi hắn còn có dũng khí cứng rắn đỉnh tội danh cho chúng ta hay sao? Trừ phi hắn không muốn lòng người, mất đi nhân tâm, vị trí lão đại của hắn sẽ ngồi không yên."
Hòa Thượng còn chưa quá rõ, chỉ nặng nề nói: "Mặc kệ thế nào, ta đều nghe thất ca."
Lăng Tu nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn về phía bên ngoài, tâm tư rơi vào trầm tư...
Hiện tại, trong Đội pháo hôi ngoài hắn và Hòa Thượng, Tiểu Bì cùng Lão Bát, còn có sáu vị huynh đệ, tổng cộng mười người, không tính là nhiều lắm, nếu cùng nhau rời Bạch bang đi tới Huyễn Thành, muốn chiếu cố cũng có thể chiếu cố được, hơn nữa bọn họ cũng không phải là người ăn bám gì cả, nếu mà không gặp phải tang thi loại D hoặc S cùng với thi đàn to lớn, mỗi người đều có năng lực tự vệ, còn có thực lực mạnh hơn so với thành viên khác của Bạch bang nhiều.
Vừa nghĩ, liền dò hỏi: "Chờ xong xuôi lễ tang cho hoàn ca, ta chuẩn bị đi Huyễn Thành, các ngươi là nguyện ý đi với ta hay là tiếp tục lưu lại?"
Mọi người sửng sốt, hai mặt nhìn nhau một phen, Hòa Thượng dẫn đầu lên tiếng: "Ta nguyện ý đi Huyễn Thành cùng thất ca."
"Ta và Lão Bát cũng nguyện ý!" Tiểu Bì cười hắc hắc nói.
"Còn có ta!"
"Ta cũng nguyện ý!"
Tất cả mọi người nhấc tay biểu thị nguyện ý.
"Tốt, từ nay về sau, mọi người đều là huynh đệ!" Lăng Tu khẽ mỉm cười.
"Huynh đệ cùng... Cùng... Đồng tâm..." Lão Bát muốn lên tiếng, kết quả câu nói kia nên nói như thế nào thì lại quên mất, ấp úng chỉ nói không đầu ra đâu.
Tiểu Bì nắm lấy cơ hội, không chút khách khí mắng: "Là huynh đệ đồng tâm kỳ lợi đoạn kim, đồ ngu!"
Một đám người cười vang.
*
"Cái gì? Ngoại trừ Vương Thư Hoàn những người khác đều chết hết, Đội pháo hôi bình yên vô sự trở về?"
Khi nghe được bọn Lăng Tu trở về, Bạch Khởi quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, điều này sao có thể, trong kho lương có chuột biến dị ăn thịt người, số lượng kinh người, chỉ có vài khẩu súng lục thì căn bản là không có tác dụng gì, còn nữa, hắn còn an bài Bạch Hổ coi chừng ở bên ngoài, có thể nói là hai bút cùng vẽ, Đội pháo hôi hẳn là phải bị diệt toàn bộ mới đúng.
Tên kia gật đầu: "Đúng vậy, Đội pháo hôi còn lại mười người, ngược lại... Ngược lại..."
"Có rắm mau thả!" Bạch Khởi phiền não nói.
"Hổ ca cùng thủ hạ của hắn... Một người cũng chưa có trở lại!" Gầy gò nam tử có chút khiếp đảm cùng do dự nói, mỗi một chữ, đều phải quan sát sắc mặt Bạch Khởi một chút.
"Không có trở về là có ý gì?" hai mắt Bạch Khởi trợn to, một cổ dự cảm bất hảo tự nhiên mà có.
Gầy gò nam tử chật vật nuốt nước miếng: "Theo thành viên Đội pháo hôi nói, Hổ ca vì yểm hộ bọn họ rời đi, dứt khoát lưu lại cản phía sau cho bọn hắn, kết quả... Kết quả bị chuột biến dị … lôi vào lương kho, hiện tại đại khái đã bị chuột biến dị ăn thịt rồi."
"Đánh rắm!"
Bạch Khởi chợt vỗ bàn đứng lên, khóe mắt như sắp nứt ra, "Cái con mẹ nó chứ, thằng nhãi con này mà gặp phải nguy hiểm thì sẽ là người thứ nhất trốn đi, làm sao có thể vì đám phế vật kia mà cản phía sau!"
Bạch Hổ là cậu em vợ hắn, người khác hắn không rõ ràng lắm, còn Bạch Hổ, hắn xác định hai trăm phần trăm, hắn ra lệnh cho Bạch Hổ là thủ ở bên ngoài, giết chết Đội pháo hôi đi ra từ lương kho, Bạch Hổ không thể yểm hộ Đội pháo hôi lui lại, còn mẹ nó giám trái lệnh của mình, trừ phi đầu bạch hổ bị lừa đá.
"Lão đại giảm nhiệt, hiện tại Hổ ca là anh hùng, hơn nữa lại chết không có đối chứng, dù cho chân tướng của sự việc không phải là như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể nuốt xuống." Gầy gò nam tử nói.