Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Đề cao tiền trúng thưởng, mỗi người ở đây cũng lên tinh thần, không nháy mắt một cái nhìn Lăng Tu trên lôi đài. vô luận kết quả cuộc tranh tài này là thắng hay thua, cũng làm cho người ta có cảm giác kích thích cùng chờ mong.
Lăng Tu đi tới trước lôi đài, ngẩng đầu một cái, liền thấy Dương Gia Văn đang nhìn xuống từ trên cao nhìn hắn chăm chăm.
Dương Gia Văn hoạt động cái cổ một chút, rồi ngoắc ngoắc đầu ngón tay với hắn: "Tiểu tử, ngươi thực sự là không biết trời cao đất dày, có dũng khí nhục nhã Đại tiểu thư của nhà chúng ta, ngày hôm nay ngươi nếu như còn có thể sống được, lão tử theo họ của ngươi!"
Lăng Tu cũng không muốn tốn miệng lưỡi với hắn, sải bước lên lôi đài, vén sợi dây lên chui vào.
Đi vào lôi đài còn chưa đứng thẳng người, Dương Gia Văn đã giương tay phải lên, như là một thanh trường đao phách thẳng xuống hướng của hắn, "Hưu" mang theo tiếng gió thổi gào thét. Lăng Tu liền tránh ra, chiêu này của Dương Gia Văn liền rơi vào cái cộc gỗ góc lôi đài.
"Oành ~ "
Một tiếng trầm đục, cọc gỗ lôi đài tựa như nhóm pháo bạo liệt ra trong nháy mắt, tứ phân ngũ liệt, vô số vụn gỗ bay tán loạn.
Mọi người nhất tề chấn động, trên mặt thành viên Đội pháo hôi cũng xẹt qua một cái tia kinh ngạc: Lực lượng thật là mạnh.
Nhãn thần của Tương Linh Tuệ hơi chậm lại, rồi ánh mắt đầy vẻ diệu võ dương oai nhìn Lăng Tu, giễu cợt nói: "Vương bát đản, ta sẽ tắm rửa ở trên giường đợi chờ ngươi, để nhìn xem ngươi có năng lực bò lên hay không thôi."
Dương Khánh Nam, Chu Quảng Kỳ, Thần Vô Phong nhíu mày, nghĩ thầm: Cô nãi nãi này quá lớn mật rồi, lời như vậy mà cũng có thể nói ra.
Trên lôi đài, Dương Gia Văn nặng trĩu rống một tiếng, cước bộ văn vê động, mà đi, rất nhanh quả đấm đi Lăng Tu trên người lên tiếng.
Lăng Tu cũng không muốn nhanh kết thúc chiến đấu, mục đích cuối cùng của hắn là cởi ra phong ấn ký ức của hắn, hơn nữa hắn có trực giác mãnh liệt, chỉ có chiến đấu đến trạng thái cao nhất, ký ức mới có thể được mở ra.
Hắn chỉ tiến hành phòng thủ, thấy chiêu phá chiêu, chiến đấu như là bản năng bẩm sinh, không cần bất kỳ chiêu thức gì, mỗi khi công kích đến gần, hắn luôn có thể né tránh hoặc là đón đỡ.
Dương Gia Văn có tạo nghệ Thái Quyền không giống người thường, quyền, đùi, đầu gối, khuỷu tay, tứ chi đều là vũ khí, ra quyền vung đùi, đều rất nhẹ nhàng lưu loát, lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, thế tiến công mạnh mẽ.
Bạo rống liên tục, chiêu thức đan vào nhau, mỗi một kích đều như gió cuốn sấm rền. Lực lượng cường đại! làm người nhìn phải rung động!
Lăng Tu lui liên tiếp, nhưng trong lòng lại không ngừng hò hét: "Thiếu, vẫn còn chưa đủ!"
Hắn muốn chiến đấu càng thêm cuồng mãnh, tuy Dương Gia Văn có lực lượng rất mạnh, nhưng đánh vào trên người của hắn lại không có mang đến cảm giác phi thường đau đớn.
Người bên ngoài nhìn xem, thì Lăng Tu bị Dương Gia Văn áp chế triệt để, ngay cả Dương Gia Văn cũng cảm thấy hắn chế trụ Lăng Tu...
"Vương bát đản, ngươi chính là phế vật, phế vật!"
Tương Linh Tuệ đặt hai tay ở bên miệng làm thành cái loa, lớn tiếng kêu lên hướng Lăng Tu trên đài, "Ngươi thắng cho ta xem nào, bản cô nương chờ ngươi ở trên giường nè."
Hoàn toàn là châm chọc, hơn nữa còn cố ý nhiễu loạn tâm thần Lăng Tu, nàng không thèm để ý tới Lăng Tu, nam thần trong lòng nàng là một thần tượng âm nhac, trừ hắn ra, ai nàng cũng nhìn không vào.
Lăng Tu không liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục đối chiêu cùng Dương Gia Văn.
Trong lòng bọn Hòa Thượng có chút thấp thỏm, theo dự liệu của bọn hắn, Lăng Tu hẳn là có thể dùng mấy chiêu liền thắng được cuộc tranh tài này, sẽ không lâu như vậy, cũng chưa thấy hắn xuất thủ công kích, chỉ là một mặt né tránh và ngăn trở, lẽ nào cái Dương Gia Văn kia thật sự mạnh như vậy?
Bạch Khởi ngồi trên ghế, miệng ngậm xi gà, một bộ dáng xem cuộc vui: "Có phải quá chậm hay không?"
Nam tử bên cạnh nghe vậy, mắt loạn chuyển vòng vo, nói: "Nhìn thế cục này, tiểu tử kia nhất định phải thua, Dương Gia Văn của Hải bang có thực lực rất mạnh, bằng không cũng sẽ không để cho hắn không có cơ hội hoàn thủ."
"Ta cũng không muốn đợi thêm dù chỉ một khắc, hiện tại chỉ muốn tiểu từ này chết ngay, Lỗ Khả, ngươi đi làm chút chuyện..."
Mặt Bạch Khởi lộ sát cơ, vẫy vẫy tay, hướng nam tử gầy gò rỉ tai vài câu.
Lỗ Khả vừa nghe, có chút do dự nói: "Lão đại, Tiểu lục là thân tín ngươi an bài ở Đội pháo hôi, nếu để cho hắn làm như vậy, chẳng phải sẽ bại lộ sao?"
"Nói với vẩn, để cho hắn nằm vùng ở Đội pháo hôi chính là để xuất lực ở lúc mấu chốt này, hiện tại chính là thời điểm mấu chốt, rồi lại nói, chỉ cần tiểu tử này chết, những người còn lại của Đội pháo hôi không làm được cái gì cả, sau này lại tìm cơ hội chậm rãi thu thập là được." Bạch Khởi phun ra một ngụm khói trắng nói.
"Vâng, ta liền hạ mệnh lệnh cho hắn!"
Nam tử gầy gò không có do dự nữa, xoay người rời đi, đi chấp hành nhiệm vụ Bạch Khởi giao phó.
Cùng lúc đó, Dương Gia Văn trên lôi đài lại quát một tiếng lần nữa, đạp một cước vào sợi dây quanh lôi dài, như là báo săn nhảy lên trên cao, cả người bỗng nhiên hóa thành một quả đạn pháo, đầu gối cứng rắn như bàn thạch mang theo chi thế như lôi đình vạn quân trùng kích về phía Lăng Tu.
"Đi tìm chết đi!"
Tiếng xé gió chói tai, như sấm sét gầm vang, sát khí mãnh liệt như thực chất hóa, làm không khí chung quanh, thời gian như đình trệ, hầu như không cảm giác được thời gian lưu chuyển. Tương Linh Tuệ hưng phấn thiếu chút nữa kêu lên, trong đầu nàng đã nghĩ tới hình ảnh Lăng Tu phun máu bay ra ngoài.
Mặt Dương Khánh Nam và Chu Quảng Kỳ không chút thay đổi, bọn họ tuy rằng đã đạt thành hiệp nghị với Lăng Tu, nhưng Lăng Tu có chết cũng không có gì đáng tiếc, chỉ có thể trách bọn họ mắt mù, tìm minh hữu không có bao nhiêu giá trị.
"Thất ca cẩn thận!"
Mỗi một người của thành viên Đội pháo hôi đều mở to hai mắt, trái tim hầu như sắp rớt ra.
Nhưng mà, Lăng Tu lại không né tránh, hai tay khoanh che ở trước người, đúng là lựa chọn cường ngạnh đón lấy đầu gối cường hãn của Dương Gia Văn.
"Tiểu tử này điên rồi sao?"
Ngay cả Bạch Khởi cũng không nhịn được mà đánh giá một câu, bị đầu gối này đụng vào, hơn nữa còn là vọt tới từ trên cao, không chỉ có mang theo trọng lượng cả người Dương Gia Văn, còn cộng thêm cái thế đang lao tới nữa, trong chớp nhoáng va chạm này lực lượng ít nhất cũng khoảng hai trăm cân, chủ động đi ngăn cản hai trăm cân lực, không phải là điên thì chính là đầu óc bị vào nước.
"Oành ~ "
Một đạo thanh âm nặng nề nổ vang, là đầu gối của Dương Gia Văn đụng vào hai cánh tay của Lăng Tu, lực lượng đáng sợ như là một cơn bão tung ra.
Một giây kế tiếp, hình ảnh để cho người ta không thể nào tin nổi xuất hiện.
Đầu gối của Dương Gia Văn hung mãnh như dã thú đụng vào Lăng Tu lại bay ngược ra ngoài, cũng may hắn có tài nghệ cao siêu, mạnh mẽ xoay trọng tâm trên không trung mới tránh cho việc té xuống đất. Mà thân hình Lăng Tu lại không nhúc nhích một chút, giống như là sinh trưởng cùng mặt đất, bất động như núi.
Giờ khắc này, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, phảng phất như một cây châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy tiếng.
Gió nhẹ khẻ thổi qua, mái tóc đen nhánh của Lăng Tu khẽ bay theo gió, một đôi ánh mắt tà mị chậm rãi nâng lên, như mãnh thú tỉnh lại, toát ra quang mang điên cuồng và khát máu.