Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 566 - Chương 567: Cử Động Lớn Mật

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 567: Cử động lớn mật

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Lăng Tu đến, làm cho sĩ khí cả Bạch bang đại chấn, ở trong mắt mọi người, đó là một nam nhân thần bí cao thâm khó lường, hơn nữa chỉ cần có hắn ở đây, cho dù trời có sập xuống, tất cả mọi người cũng vẫn có thể tự tin bảo trì trấn định, không có bất kỳ lý do tín nhiệm gì, thật giống như trời sinh Lăng Tu có thể làm cho người ta có cảm giác an toàn.

Hắn đi tới trước cửa sắt, đối mặt với vô số nòng súng đen kịt, lại bình tĩnh thong dong, trên mặt là nụ cưới mãi mãi không đổi. Hòa Thượng, Tiểu Bì và Lão Bát đứng ở bên cạnh hắn, một khi Hải bang có hành động khác thường, bọn họ liền lập tức ngăn ở phía trước.

Quản gia Vương Vũ của Hải bang quan sát trên dưới Lăng Tu, lạnh lùng hỏi: "Ngươi là người nào?"

"Hắn chính là thất ca của chúng ta, lão đại Bạch bang hiện tại!" Hòa Thượng tự hào lớn tiếng giới thiệu.

"Nga? Thì ra ngươi chính là cái đồ háo sắc muốn nhúng chàm Đại tiểu thư nhà chúng ta." Vương Vũ phúng cười nói.

"Ngươi nói cái gì?" Hòa Thượng nổi giận đùng đùng nhìn hắn chằm chằm.

"Lẽ nào ta nói sai sao? Đại tiểu thư nhà chúng ta tôn quý như vậy, há mà loại người như hắn có thể nhúng chàm, đánh chủ ý với Đại tiểu thư nhà chúng ta, quả thực chính là si tâm vọng tưởng, là mộng tưởng hão huyền." Vương Vũ nói.

"Ngươi..."

Hòa Thượng giận tím mặt, lập tức muốn nổ súng bắn cái tên gia hỏa này.

Lại bị Lăng Tu phất tay ngăn lại: "Hòa Thượng, lui ra!"

"Thế nhưng thất ca, hắn..."

"Bọn họ có vũ khí tiên tiến, nếu đánh nhau thật, chúng ta chiếm không được chỗ tốt gì." Lăng Tu thản nhiên nói.

Vương Vũ nghiền ngẫm cười, liếc Hòa Thượng một cái, trào phúng nói: "Hắn nói rất đúng, đánh nhau thì Bạch bang các ngươi tất bại, vẫn nên thành thật ngây ngô không nên khinh cử vọng động." Ánh mắt nhìn Lăng Tu, "Tiểu tử, không tệ lắm, tuổi còn trẻ, lại biết đạo lý thức thời là trang tuấn kiệt."

"Ta đã nói với ngươi không được!" Lăng Tu nói.

Nói xong, ngẩng đầu nhìn trên cửa sắt phương, một giây kế tiếp, thả người nhảy, hai tay đặt lên cửa sắt đỉnh chóp, dùng sức một chút, lợi dụng động tác hoa lệ phóng qua cửa sắt, vững vàng rơi xuống gần Vương Vũ.

Tê...

Thành viên Bạch bang và thành viên Hải bang nhất tề hít một hơi thật sâu, người trước thì bởi vì Lăng Tu đơn thương độc mã vọt vào trong đám người Hải bang. Người sau lại bị thân thủ của Lăng Tu chấn nhiếp, đây chính là cửa sắt cao tới bốn thước a, dễ dàng phóng qua như vậy, người này cũng quá cường đại rồi.

Đương nhiên, sau khi tĩnh hồn lại, tất cả thành viên Hải bang tựa như lâm đại địch, nòng súng đồng loạt chỉ hướng Lăng Tu.

"Thất ca, ngươi..."

Đám người Hòa Thượng quá sợ hãi, sợ đến sắc mặt không còn hột máu, cử động của Lăng Tu, hoàn toàn ngoài dự liệu của bọn họ, không hề có chút dấu hiệu đoán trước nào, để cho bọn họ trở tay không kịp, nội tâm thấp thỏm bất an tới cực điểm.

Vương Vũ cũng sợ đến không nhẹ, hỏi theo bản năng: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"

"Không cần khẩn trương, ta chỉ tới nói chuyện với Tương Khánh Công của các ngươi mà thôi!"

Ánh mắt của Lăng Tu tìm tòi một vòng ở trong đám thành viên Hải bang, cuối cùng dừng lại ở trên người Tương Khánh Công đang ngồi trên ghế, sau đó vòng qua Vương Vũ, đi từng bước một hướng về phía Tương Khánh Công.

Khi Lăng Tu đi qua hắn, vương Vũ thở ra một hơi thở, lúc này mới phát hiện bản thân lại xuất mồ hôi lạnh cả người, không khỏi tấm tắc chắt lưỡi, quay đầu nhìn về phía bóng lưng Lăng Tu, cau mày, trong lòng khó có thể tin nói: "Không nên a, mình cũng đã là người đi qua mưa bom bão đạn, vì sao lại để tên gia hỏa này nhìn soi mói rồi phát hoảng như vậy?"

Ngẫm lại ánh mắt Lăng Tu vừa rồi, hắn liền sợ một trận, mắt này không giống như mắt người, càng giống như là mắt của một con sói đói, lộ ra khí tức nguy hiểm cực độ.

Nguy hiểm? !

Bỗng nhiên hồi tỉnh lại, suất lĩnh nhóm thủ hạ ngăn trở lối đi của Lăng Tu.

"Tương Khánh Công của Chúng ta là người có thân phận, há là người mà ngươi muốn gặp thì gặp." Ở trong mắt vương Vũ, Lăng Tu luôn chỉ là hậu sinh, không phải là một cấp bậc với Bạch Khởi.

Vừa dứt lời, đón nhận ánh mắt Lăng Tu lạnh như băng.

"Oành ~ "

Kèm theo một tiếng trầm đục, một cảm giác đau nhức tự bụng nhẩy lên đại não, biểu tình gương mặt Vương Vũ đọng lại trong nháy mắt, kêu thảm miệng phun tiên huyết bay về phía sau, đập vào mười mấy thành viên Hải bang.

Những người còn lại nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tin nhìn vương Vũ đang thống khổ, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh cả người, vừa mới rồi đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao bọn họ không thấy rõ cái gì thì Sở Vương quản gia đã tựa như một quả đạn pháo bay ra ngoài?

"Tiểu tử, ngươi muốn chết!"

Mười mấy thành viên Hải bang xông tới, bao quanh Lăng Tu, súng lục trong tay chỉ vào đầu Lăng Tu, sát ý lành lạnh. Tuy rằng không rõ ràng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ biết việc này khẳng định có liên quan cùng Lăng Tu.

Bọn Hòa Thượng kinh hoàng tới cực điểm, không nói hai lời, mở cửa sắt ra, suất lĩnh thành viên Bạch bang vọt ra.

"Bỏ súng xuống!"

"Ai dám động thất ca một cái thử xem, Hải bang các ngươi cũng đừng nghĩ trở về nữa."

"Có ống phóng rốc-két thì rất giỏi a, cùng lắm thì đồng quy vu tận!"

...

Thành viên Bạch bang quát lớn, đã có người mở rộng áo khoác ra, lộ ra hơn mười trái lựu đạn buộc chặt ở trên người.

Toàn bộ bầu không khí bị áp lực đến mức tận cùng, tùy thời đều có thể phun trào!

Không ai không sợ chết, khác biệt là ai lỳ hơn so với ai mà thôi, có Lăng Tu ở đây, thành viên Bạch bang giống như là biến thành một đám không cần mạng, mặt lộ vẻ hung tướng, lệ khí tản lộ ra từ trên người bọn họ, khiến hết thảy thành viên Hải bang lạnh cả người.

Lăng Tu có biểu tình ngoạn vị nhìn Tương Khánh Công, cười nhạt: "Tương Khánh Công, ngươi muốn chơi sao, vậy ta liền phụng bồi tới cùng!"

Nếu như không phải vì không cảm ứng được cổ lực lượng tinh thần này, hắn cũng sẽ không phí nước miếng.

Sắc mặt Tương Khánh Công âm trầm, mắt nhìn thẳng tắp vào hắn, hơn nửa ngày sau, cười lạnh nói: "Gặp nguy không loạn, có khí phách, Bạch Khởi bại trong tay ngươi, là không oan!"

Vung tay lên, thủ hạ vây quanh Lăng Tu liền lui xuống.

Lăng Tu không có lên tiếng, tiếp tục bước chân hướng Tương Khánh Công, cách Tương Khánh Công hai mét thì dừng lại, thân thể đứng nghiêm, nhìn xuống từ trên cao.

"Biết không? Ta rất thích một câu nói của Napoleon, hắn nói, nếu có người nào pha trò bởi vì vóc dáng hắn thấp bé, hắn liền chặt bỏ đầu của người đó, để đền bù cái chênh lệch này." khóe miệng Tương Khánh Công xuất hiện một nụ cười âm ngoan.

"Nhưng Tương Khánh Công không phải là hắn, mà ta, cũng không phải người pha trò hắn." Lăng Tu bình tĩnh nói.

Tương Khánh Công hừ nhẹ: "Tiểu tử, ngươi có thể đoạt lấy Bạch bang từ trong tay Bạch Khởi thì có quyền nói lời này, ngươi quả thật có vài phần bản lĩnh, nhưng ngươi không nên đánh chủ ý vào nữ nhi của ta, nàng là nữ nhi bảo bối của ta, ta từng phát thệ, ai đánh chủ ý tới nàng, ta liền giết chết người đó!"

"Phải không? tương tiểu thư có nói với ngươi nàng cũng không có bị bất kỳ xâm phạm nào." nụ cười tràn đầy trên mặt Lăng Tu.

"Thế nào là không có xâm phạm ta, ngươi nhốt ta vào trong phòng cả đêm, đó chính là xâm phạm ta."

Lúc này Tương Linh Tuệ cắn răng nghiến lợi lên tiếng, "Từ khi ngươi đánh chủ ý tới ta, liền sẽ có kết cục này, ngươi yên tâm, ta đột nhiên thay đổi chủ ý, ta sẽ không để cho ba ta giết ngươi, ta muốn đem ngươi về, sau đó thiến ngươi, thời điểm mất hứng thì dùng roi quật ngươi, để cho ngươi nhận hết dằn vặt."

Lúc nói lời này thì mắt lộ hung quang, khóe miệng lộ ra hai cái răng khểnh trắng nõn.

 

 

Bình Luận (0)
Comment