Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 567 - Chương 568: Nghĩ Muốn Cái Gì

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 568: Nghĩ muốn cái gì

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Trong không trung mang đến một cơn gió, mang đến mùi hôi thối gay mũi, giống như là mùi thi thể cá chết hư thối. Sinh hoạt tại thời mạt thế này, đại đa số mọi người đều đã thành thói quen.

Nụ cười trên mặt Lăng Tu, nhàn nhạt liếc Tương Linh Tuệ.

Ánh mắt Tương Khánh Công âm hàn, hừ lạnh nói: "Ngươi đắc tội nữ nhi của ta, lại đả thương bộ hạ của ta, thì phải bỏ ra một chút đại giới mới được."

"Cái đại giới gì?" Lăng Tu thu liễm nụ cười trên mặt.

"Quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái xin lỗi, lại tự phế một tay, chúng ta sẽ không còn gì, bằng không, tất cả các ngươi đừng mong sống quá ngày hôm nay." Tương Khánh Công cắn răng đằng đằng sát khí nói.

Lăng Tu nhíu nhíu mày, nhãn thần phức tạp nhìn hắn.

"Thế nào, không dám? Nếu ngay cả điểm đảm đương ấy cũng không có, lại có tư cách gì mà làm lão đại một bang phái!" Tương Khánh Công hừ nhẹ nói.

Tương Linh Tuệ ở một bên nhìn có chút hả hê, cảm thấy rất hãnh diện, ủy khuất hôm qua cũng đều bị quét sạch.

Lăng Tu cười cười, bất đắc dĩ nói: "Tương Khánh Công, ta trả con gái cho ngươi, đã là biểu lộ thành ý của ta, ngươi lại hùng hổ doạ người, lẽ nào ngươi thực sự cho rằng đã ăn chắc Bạch bang chúng ta?"

"Nói nhảm, chỉ với mấy khẩu súng quèn kia, thì sao có thể là đối thủ của chúng ta." Tương Linh Tuệ bĩu môi khinh thường nói.

Tương Khánh Công vuốt chòm râu, trên khuôn mặt già nua là tự tin cường đại, lạnh lùng nói với Lăng Tu: "Nếu ngươi không tin, có thể thử xem!"

Lăng Tu hít thở một cái, sau đó gật đầu: "Tốt, thử xem!"

Vừa dứt lời, thân hình của hắn đột nhiên hóa thành một đạo Mị Ảnh, dùng tốc độ nhanh như tia chớp xông đến trước mặt từng thành viên Hải bang, tay hóa đao, bỗng nhiên đánh xuống gáy bọn hắn, tốc độ nhanh đến cực hạn, ngay cả mắt người cũng không thể bắt được, giống như là một trận kình phong, bao phủ toàn bộ thành viên Hải bang.

"Hưu ~ "

Trong thời gian nháy mắt, Lăng Tu lại trở lại vị trí cũ lần nữa, hai tay cắm ở trong túi quần, tựa như chưa bao giờ rời đi vậy.

Mà thành viên Hải bang, phảng phất như rời vào nguyền rủa đáng sợ nào đó, từng người té xuống mặt đất bất tỉnh, hơi chỉ chốc lát, liền nằm lung tung trên mặt đất, một viên đạn, một quả đạn pháo cũng không có phóng ra, cứ mất đi sức chiến đấu như vậy.

Tương Khánh Công, Tương Linh Tuệ, cùng với Nữ tử ôn nhã kia đều biến sắc, quả thực không thể tin được những gì bọn họ nhìn thấy, coi như sấm sét giữa trời quang, lại như bị người ra rót một chậu nước lạnh, toàn thân chết lặng.

Tại sao có thể như vậy? Tới cùng là có chuyện gì xảy ra?

Trong đầu bọn họ trống rỗng, tạm thời mất đi năng lực suy tư, một màn trước mắt, thật sự để cho bọn họ quá mức chấn kinh rồi.

Đồng dạng, thành viên Bạch bang cũng hoàn toàn ngây người, hình như mất đi khả năng hành động, nói không ra lời, cũng không có lực lượng, bọn họ biết thành viên Hải bang đã bị Lăng Tu tập kích, nhưng tập kích này cũng quá kinh khủng rồi, dùng lực một người khiến cho mười mấy tên cầm súng hôn mê ngã xuống đất, quả nhiên là vô cùng sợ hãi.

"Rốt cuộc thất ca là người thế nào a?"

Tiểu Bì cũng hít một hơi thật sâu, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ, Lăng Tu quả thực không thể dùng hình ảnh nhân loại để hình dung, điều này làm cho hắn sinh ra hứng thú phi thường đối với quá khứ của Lăng Tu.

"Mặc kệ quá khứ thất ca là người thế nào, may là hắn là thất ca cảu chúng ta, mà không phải người khác!"

Lão Bát tự lẩm bẩm, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Tu đến bây giờ, hắn phát hiện Lăng Tu đang không ngừng trở nên cường đại, loại cường đại này, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù người thường.

Hòa Thượng không có lên tiếng, người khác không thấy được Lăng Tu công kích thành viên Hải bang thế nào, thế nhưng hắn lại thấy được rõ mồn một, không chỉ rõ mồn một, còn kích thích thần kinh của hắn thật sâu, hắn bỗng nhiên nhớ lại một sự tình...

Lăng Tu quét mắt nhìn thành viên Hải bang xung quanh ngã xuống đất, tóc đen thùi không gió tự bay, hắn đi từng bước một tới trước mặt Tương Khánh Công, đạm mạc nói: "Từ lúc tơi đây ngươi không hê rởi khỏi cái ghế này, nói cái ghế này ngồi rất thoải mái, Tương Khánh Công hẳn là sẽ không chú ý nếu ta ngồi lên thử chứ?"

Biểu tình bộ mặt Tương Khánh Công đọng lại, thoạt nhìn vẫn còn tràn đầy uy nghiêm, nhưng cái trán hắn cũng đã toát mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thân thể cũng nhịn không được mà run nhè nhẹ, Lăng Tu để cho hắn cảm thấy sợ hãi.

"Không được vô lễ đối với phụ thân ta, lui ra phía sau!"

Lúc này, Nữ tử ôn Nhã rút ra một khẩu súng lục, xông lên chỉ vào Lăng Tu.

Mặc dù có súng trong tay, thế nhưng nàng lại không cảm thấy chút cảm giác an toàn nào, nàng rất xác định, nam nhân này là một ma quỷ, dưới bề ngoài hoa lệ, là linh hồn nguy hiểm cực độ.

"Bá bá bá ~ "

Bọn Hòa Thượng xông lên, súng trong tay đồng loạt chỉ vào Nữ tử ôn nhã.

"Lấy khẩu súng ra, bằng không ta đánh vỡ đầu của ngươi!" Hòa Thượng hung tợn cảnh cáo nói.

Nữ tử Ôn Nhã chật vật nuốt nước miếng, tay cầm súng nhịn không được mà run run.

Sắc mặt Tương Linh Tuệ trở nên trắng, cũng không nghĩ tới sẽ là kết quả như vậy, hơn nữa kết quả này lại tới không có dấu hiệu nào, cảm giác giống như thoáng từ Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục vậy.

Lăng Tu ngẩng đầu, ánh mắt ngoạn vị nhìn chằm chằm Nữ tử ôn Nhã: "Nếu như ta không có đoán sai, ngươi hẳn là Lạc Duẫn Nhi, nghĩa nữ của Tương Khánh Công, nghe nói ngươi còn là một bác sĩ thần kinh rất tốt." Những tin tức này, tự nhiên là do Tiểu Bì báo cho biết.

Lạc Duẫn Nhi đứng thẳng bất an, lông mi rung động: "Là... Đúng thì thế nào?"

"Bỏ súng xuống đi, ta không làm khó dễ ngươi!" Lăng Tu thản nhiên nói.

"Thất ca của chúng ta nói ngươi bỏ súng xuống, ngươi không nghe được sao?" khóe mắt Hòa Thượng như sắp nứt ra, hướng Lạc Duẫn Nhi quát lên.

Tâm thần Lạc Duẫn Nhi run rẩy dữ dội, nàng vàng bỏ súng xuống, Hải bang bọn họ đã thực sự thất bại, nàng và Tương Linh Tuệ, cùng với nghĩa phụ sẽ bị Bạch bang tùy ý chia cắt.

"Duẫn nhi, để súng xuống đi!"

Tương Khánh Công thở dài một tiếng, chống gậy đứng lên từ trên ghế.

Tự có thành viên Bạch bang lấy đi súng lục của Lạc Duẫn Nhi, đồng thời dời ghế tới phía sau Lăng Tu...

Lăng Tu tự nhiên ngồi xuống, tỉ mỉ cảm thụ một cái, lắc đầu cau mày nói: "Chất liệu gỗ quá cứng, ngồi không thoải mái, còn không bằng đứng!"

Nói xong, đứng dậy, vỗ một chưởng, cái ghế nhất thời liền tứ phân ngũ liệt, hóa thành vô số gỗ vụn.

Con ngươi Tương Khánh Công co rụt một cái, không có gương mặt cứng nhắc nữa, mà là chậm rãi quỳ gối trên mặt đất, phóng thấp tư thái: "Ta chịu thua, từ nay về sau Hải bang sẽ nghe theo mười bảy tiên sinh phân phó."

"Ngươi hiểu lầm, ta cũng không có muốn chiếm đoạt Hải bang." Lăng Tu chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói.

Không phải muốn chiếm đoạt Hải bang chúng ta? Đó là...

Trên mặt Tương Khánh Công xuất hiện vẻ hoảng sợ: "Nữ nhi của ta mới mười năm tuổi, Duẫn nhi từ lâu đã gả cho người khác, mong rằng mười bảy tiên sinh có thể buông tha cho các nàng."

Lăng Tu lắc đầu, ngồi xổm xuống bất đắc dĩ nói: "Ngươi lại hiểu lầm, ta không có hứng thú đối với hai nữ nhi của ngươi."

"Tới cùng ngươi muốn cái gì?" Tương Khánh Công hoàn toàn không hiểu rõ ý tứ của Lăng Tu là gì.

 

 

Bình Luận (0)
Comment