Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Bên ngoài nơi dừng chân, thành viên Bạch bang cầm súng tự động liên tục tiến hành bắn phá thành viên Hải bang, tên dẫn đầu là một người có thân hình cao lớn, có khí chất công tử ca, mà hắn chính là Tào Minh Khang.
Trước khi tai nạn bạo phát, hắn là phú hào của Thành Tác Tô, đã đính hôn cùng Lạc Duẫn Nhi, khi biết Lạc Duẫn Nhi bị Lăng Tu giữ lại, hắn liền muốn đến nơi dừng chân chết sống cùng Bạch bang, chỉ là bị Tương Khánh Công ngăn trở. Gần, hắn không có làm chuyện khác, dẫn người chạy tới tất cả đồn cảnh sát lớn nhỏ trong Thành Tác Tô, quét sạch kho vũ khí, có đầy đủ vũ khí rồi, Tương Khánh Công mới ngầm đồng ý.
"Đát đát đát ~ "
Đạn dày đặc mang theo khí thế xé rách trời cao lao về hướng thành viên hai bang, có tiếng lựu đạn nổ mạnh, tiếng rít của ống phóng rốc-két phóng ra đạn pháo, hiện trường bị khói thuốc súng bao phủ, chân tường nơi dừng bị giã ra rất nhiều lỗ thủng.
Đây là bắn nhau rất chân thực, từng sinh mệnh kêu thảm ngã sập trên mặt đất.
Nam nhân như chiến thần tức sùi bọt mép vì hồng nhan!
"Giết!"
Tào Minh Khang gào thét lớn lao ra từ phía sau công sự che chắn, tiếng chấn động trời cao, dẫn dắt thành viên Hải bang, như dã thú cuồng mãnh phóng đi.
"Mẹ nó ~ , theo ta, giết chết bọn họ!"
Hòa Thượng có tính khí nóng nảy, quyết không cho phép khí thế phe mình bị áp chế, cũng dẫn thành viên Bạch bang xông tới.
Hai bang nhân mã đánh giáp lá cà, rút ra khảm đao trên người, hung ác chém lên trên người đối phương.
"PHỐC" "PHỐC" "PHỐC" ...
Máu tươi phun ra, kêu thảm thiết liên tục, càng đánh sát khí càng nặng, tới cuối cùng, mỗi người cũng giết đỏ cả mắt rồi.
Hòa Thượng trực tiếp chống lại cùng Tào Minh Khang, như hai đầu trâu đực tức giận quyết đấu mấy chiêu sau đó trừng mắt nhìn đối phương.
"Duẫn nhi Lão bà của ta ở đâu?" Tào Minh Khang quát hỏi.
"Cái gì lão bà ngươi, đó là đại tẩu của chúng ta, nàng đã sớm lên giường với thất ca của chúng ta rồi." Hòa Thượng hừ lạnh nói, ở trong mắt hắn, Lạc Duẫn Nhi nên thuộc về Lăng Tu.
Được nghe lời ấy, khóe mắt Tào Minh Khang như sắp nứt ra, cắn răng nghiến lợi rít gào: "Ta giết các ngươi!"
Tay cầm trường đao, hai mắt đỏ ngầu phong như điên tới hướng Hòa Thượng, thuận thế bổ ra một đao, mang theo khí tức khỏi sắc bén thấm lòng người.
Hai mắt Hòa Thượng chớp động, phong tỏa đao phong.
"Sưu ~ "
Đao phong xẹt qua vạt áo của hắn, khi công tới nửa đường, trường đao đột nhiên bổ ngang ra, dưới tốc độ cực hạn như vậy lại vẫn có thể thay đổi phương hướng, là tuyệt đối không ngờ được, bất ngờ không kịp đề phòng.
Hòa Thượng toát ra một cổ mồ hôi lạnh, cước bộ khẽ động, thân thể lui về phía sau tránh hiểm được một chiêu này.
"Đi tìm chết đi!"
Tào Minh Khang bạo rống liên tục, chiêu thức liên mien không dứt, một thanh trường đao vũ động đao mang khắp bầu trời, giống như một tấm đao võng, bao phủ hướng về phía Hòa Thượng.
Mỗi một chiêu, mỗi một tiếng rống, đều hiện lên sự phẫn nộ của Tào Minh Khang!
"Ta DCM nó, hỗn đản này là một con chó điên sao?" Hòa Thượng thật không ngờ Tào Minh Khang sẽ lợi hại như vậy, thế tiến công như gió bão, để cho hắn phản ứng không kịp.
Bên kia, khảm đao trong tay Lão Bát, trên người tán lộ ra một cổ sát khí không nhỏ, huyết chiến cùng thành viên Hải bang.
Ngược lại Tiểu Bì, thân thể gầy gò, đang cứng đối cứng cùng một thành viên Hải bang.
"Khi ~ keng"
Hai thanh đao đụng vào nhau, mang đến lực phản chấn to lớn, Tiểu Bì không có thể cầm đao nữa, khảm đao rời khỏi tay, định nhãn vừa nhìn, đối phương vừa giận gào thét tới, giơ trường đao lên thật cao chém xuống hắn. Trong hoảng loạn móc ra một cây củ cải từ trong lòng ngực tiến hành đón đỡ, trường đao của đối phương hạ xuống, cây củ cải trong tay hắn đã bị cắt thành hai nửa, phân nửa trong tay hắn, một nửa kia thì rơi trên mặt đất.
Này thành viên Hải bang kia cảm giác tự tôn của mình bị vũ nhục, liếc nhìn nửa đoạn cây củ cải trên mặt đất, nhấc chân liền đạp vỡ cây củ cải.
Cây củ cải bị đạp nát vụn trong nháy mắt, vẻ hoảng loạn trên mặt Tiểu Bì biến mất, thay vào đó là lửa giận, như hỏa sơn phun trào vậy.
"Ngươi đạp nát nó, có cân nhắc qua cảm thụ của cây củ cải chưa?"
Hô hấp chậm rãi trở nên gấp gáp, vẻ mặt trở nên dữ tợn, gầm hét lên, "Con mẹ nó ngươi cân nhắc qua cảm thụ của ta không?"
Vừa dứt lời, tay không đeo găng tay mà nhào tới hướng thành viên Hải bang, thân thể khô như nhái bộc phát ra một cổ khí thế cuồng mãnh, một tay đánh ngã thành viên Hải bang này trên mặt đất, còn chưa chờ thành viên Hải bang phản ứng kịp, một chiêu hầu tử thâu đào liền được triển ra, không, phải nói con khỉ đập vỡ đào, nắm chặt nắm tay liền đập hơn mười cái, đập quả đào nát nhừ, mà thành viên Hải bang này trực tiếp đau đến hôn mê bất tỉnh.
Giết chết cái tên này xong, lại phóng tới hướng một thành viên Hải bang khác, chiêu số giống vậy, hơn nữa còn thuận tay cầm một cục đá từ dưới đất, hiệu quả càng thêm rõ ràng, thành Viên Hải bang từng bị hắn công kích đều bị nghiền nát, đau đến ngất đi.
Thấy một tên gia hỏa chuyên tấn công vô sỉ như thế, không chỉ thành viên Hải bang phải rung mình, chính thành viên Bạch bang cũng cảm giác trong quần lạnh lẽo.
...
Bạch bang cùng Hải bang đang quần chiến với nhau, Lăng Tu cũng tiến hành đến một bước then chốt.
Lạc Duẫn Nhi phát hiện, ký ức của Lăng Tu từ bắt đầu sống lại, mặc dù không có chính mắt thấy được thế giới ý thức của Lăng Tu, thế nhưng từ mỗi một câu hỏi, nàng hiểu được không sai biệt lắm những gì liên quan tới Lăng Tu.
Vì một lời hứa, vượt qua khoảng cách hơn hai ngàn xông đến Huyễn Thành tìm kiếm muội muội không có bất luận chút liên hệ máu mủ nào, tại sao trên đời này lại có thể có người có ý chí kiên cường như vậy?
Lạc Duẫn Nhi bất tri bất giác đã bị quá khứ của Lăng Tu hấp dẫn, nàng không nghe được thanh âm đao kích giao chiến bên ngoài. Hiện tại không giống như là thôi mien chữa bệnh cho bệnh nhân nữa, mà như là hai bạn thân đang nói chuyện tâm sự với nhau.
Trong thế giới Ý thức, Lăng Tu rốt cục đã đi tới tổng bộ, đi tới cái buổi tối hắn vĩnh viễn cũng không thể quên kia.
Hỏa quang tận trời, tiếng hý sắc nhọn, hắn trơ mắt nhìn gốc cây hóa thành tro tàn, hóa thành tro tàn không chỉ là một gốc cây, còn có nữ nhân lẳng lặng ủng hộ hắn kia.
Hỏa diễm đốt cháy, hết thảy đều không còn, cũng không còn lại cái gì!
Cái trán Lăng Tu bắt đầu tuôn ra mồ hôi hột chảy ròng ròng, trạng thái bình tĩnh bị phá vỡ, giống như là đang bị một cơn ác mộng, mồ hôi lạnh lâm ly, cơ thể co quắp, vặn vẹo.
Lạc Duẫn Nhi bất ngờ, bởi vì nàng rốt cuộc tìm được nguyên nhân bệnh của Lăng Tu, đây mới là nguyên nhân thực sự dẫn đến hắn phong tỏa ký ức, không thừa nhận, không muốn tiếp thụ.
Nhìn hắn rơi vào thống khổ giãy dụa, nàng lập tức quyết định để Lăng Tu tỉnh lại, thế nhưng vô luận nàng dùng cái ngôn ngữ gì, Lăng Tu đã không tiếp thu được, giống như là một người máy cơ khí vậy.
"Tại sao có thể như vậy?"
Lạc Duẫn Nhi luống cuống, dùng sức đẩy Lăng Tu một cái, "Tỉnh tỉnh, Lăng Tu, ngươi mau tỉnh lại, đây chẳng qua là trí nhớ của ngươi mà thôi, đã qua, đều đã qua, ngươi mau tỉnh lại a!"
Không nghe được thanh âm của nàng, trong thế giới ý thức Lăng Tu đã dừng lại ở hình ảnh khi gốc cây kia hôi phi yên diệt.
Thống khổ, thống khổ đến xé rách linh hồn!
Sát ý, sát ý băng lãnh thấu xương!
"Giết chết các ngươi, giết chết các ngươi..."
Ánh mắt Lăng Tu đóng chặt, nắm tay lại rất nhanh, cắn răng, kịch liệt giãy dụa, khí thế trên người càng ngày càng lớn mạnh, càng ngày càng kinh khủng.