Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 571 - Chương 572: Liệu Pháp Thôi Miên

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 572: Liệu pháp thôi miên

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Kết quả ct kiểm tra, trong não Lăng Tu có một khối cái tụ huyết lớn chừng ngón tay, nguyên nhân mất trí nhớ có khả năng bởi vì khối tụ huyết này. Nếu đã tìm được nguyên nhân bệnh, Lạc Duẫn Nhi tiện tay viết rất nhiều phương thuốc. Nàng đúng là rất chuyên nghiệp, Lăng Tu uống hai ngày thuốc do nàng chỉ định, khối tụ huyết liền thu nhỏ lại rất nhiều.

Qua một ngày nữa, tụ huyết triệt để biến mất.

Nhưng làm cho nàng không hiểu là, chứng mất trí nhớ của Lăng Tu cũng không có được chữa tốt, vẫn không nhớ nổi sự tình trước kia như cũ.

"Đây là có chuyện gì, vì sao thất ca chúng ta vẫn không nhớ nổi sự tình trước kia?" Tiểu Bì dò hỏi.

"Có thể nguyên nhân thực sự hắn mất trí nhớ là đến từ chính tâm lý, hắn xảy ra sự kiện có tính trùng kích thật lớn, để cho hắn muốn triệt để phong tỏa ký ức này lại." Lạc Duẫn Nhi nói.

"vậy phải làm sao?"

"Thôi miên!"

"Thôi miên?"

Lăng Tu đứng lên từ chỗ ngồi, có chút kinh ngạc nhìn Lạc Duẫn Nhi, "Ngươi còn biết thôi miên?"

"Trước đây ở nước ngoài có học qua, nhưng không nhuần nhuyễn." Lạc Duẫn Nhi vuốt cằm nói.

Tiểu Bì vừa nghe, lúc này liền cự tuyệt thay Lăng Tu: "Không thuần thục thì thôi, ta từng nghe nói, thôi miên rất nguy hiểm, nếu như bị người thôi miên ám chỉ một chút, thân thể thật người bị thôi miên sẽ có vấn đề, ngươi cũng không quen thuộc, vạn nhất làm thất ca chúng ta bị thương thì sao?"

"Ngươi nói việc thôi miên quá kinh khủng, kết quả thôi miên thất bại cũng chỉ có là tinh thần không phấn chấn một hai ngày mà thôi." Lạc Duẫn Nhi nói.

"Vậy cũng không được."

Tiểu Bì cũng không dám mạo hiểm như vậy, hiện tại Lăng Tu chính là người lãnh đạo của bọn họ, tuyệt đối không thể xẩy ra bất kỳ ngoài ý muốn nào, "Thất ca, đừng đi thử liệu pháp thôi miên này có được hay không? Nếu như ngươi tỉnh dậy lại không nhớ ra cả ta cùng Lão Bát, thì thật là kinh khủng a!"

Lăng Tu bất đắc dĩ lắc đầu, đập vai của hắn: "Không có nghe Lạc tiểu thư nói sao, kết quả thất bại thì cũng chỉ là tinh thần không phấn chấn một hai ngày mà thôi, nào có nghiêm trọng như vậy, thoải mái chút đi." Ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Duẫn Nhi, "Trước khi thôi miên cần phải chuẩn bị cái gì?"

"Một cái hoàn cảnh an tĩnh!" Lạc Duẫn Nhi suy nghĩ một chút nói.

"Phòng này hẳn là có thể chứ." Lăng Tu nói.

Lạc Duẫn Nhi nhìn quanh bốn phía một cái: "Vì để cho hoàn cảnh thôi miên đạt được điều kiện tốt nhất, hay là mời những người không có nhiệm vụ rời đi?."

"Ta bảo đảm không làm ra động tĩnh gì có được không?" Tiểu Bì bất mãn nói.

Lạc Duẫn Nhi lắc đầu: "Không được!"

Lăng Tu phất phất tay: "Nghe nàng, đi ngoài cửa coi chừng, đừng cho những người khác tiến vào quấy rầy."

"Vâng, thất ca!"

Tiểu Bì cảm thấy Lăng Tu nói có đạo lý, liệu pháp thôi miên nguy hiểm như vậy, tuyệt đối không có khả năng bị cắt đứt giữa đường, cho nên đi ngoài cửa coi chừng để cho những người khác tới quấy rầy.

...

Lạc Duẫn Nhi để cho Lăng Tu nằm thẳng ở trên ghế sô pha, lại lấy ra một mũi thuốc, tiêm vào người Lăng Tu.

"Đây là cái gì thuốc chích?" Lăng Tu dò hỏi.

"Thế nào? Còn sợ ta sẽ hại ngươi hay sao?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Duẫn Nhi thượng lộ ra nụ cười ngoạn vị, rồi giải thích, "Đây là thuốc an thần, có thể giúp ngươi tiến vào trạng thái nửa ngủ."

Lăng Tu cười cười, không có ngăn cản, dùng người thì không nghi ngờ nghi thì không dùng người, nếu lựa chọn tin tưởng Lạc Duẫn Nhi, vậy thì phải triệt để tin tưởng.

Khi tiêm mũi thuốc vào cơ thể, đầu liền càng ngày càng cảm thấy trầm trọng, tầm nhìn cũng biến thành không rõ, cả người mơ mơ màng màng, lại như thiên địa đều đang xoay tròn, nội tâm lâm vào vô cùng lo lắng cực độ.

Lúc này, một cái thanh âm nhu hòa vang lên, tựa như một đôi bàn tay ôn nhu, an ủi tâm tình của hắn.

"Thả lỏng... Toàn thân thả lỏng... Tốt, nhắm mắt lại... Ngươi muốn ngủ... Ngủ đi, tiến vào thế giới trong mộng.."

Lăng Tu dần dần mất đi ý thức, thậm chí đã phân biệt không được đó là thanh âm của Lạc Duẫn Nhi, chỉ làm theo nàng hướng dẫn, linh hồn như là di chuyển qua không gian cùng thời gian, đi tới một cái không gian lạnh lẽo.

Nhiệt độ rất thấp, hà hơi thành sương mù, người đi đường lờ mờ, cho dù có, cũng là vội vã đi qua, khát vọng trở lại nơi ấm áp.

"Ngươi thấy được cái gì?" Một thanh âm vang lên ở bên tai.

Lăng Tu trả lời theo bản năng: "Hẻm nhỏ, bầu trời đêm, còn có người qua đường."

"Ngươi nghe được cái gì?"

"Tiếng bước chân, tiếng gió thổi, chó sủa... Còn có..."

"Còn có cái gì?"

"Trẻ con."

"Cái gì trẻ con?" Trong hiện thực, Lạc Duẫn Nhi nhíu chân mày to, trong trẻo mặt lộ ra vẻ chăm chú cùng cẩn thận.

"Tiếng trẻ con khóc."

Trong không gian ý thức, Lăng Tu đi từng bước một hướng về phía tiếng khóc trẻ con, một loại cảm giác tự nhiên mà có, cái trẻ con kia chính là bản thân, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.

Đi ra khỏi con ngõ âm u, đi tới đường cái rộng lớn, ngọn đèn đường tựa như một ngọn đèn ngủ, tùy thời đều có thể tắt đi. Ở dưới một ngọn đèn đường, hắn thấy một trung niên nam tử đang khom lưng ôm một đứa trẻ con.

Mặc dù không có đi tới, nhưng hắn lại có thể rõ ràng thấy rõ được dáng dấp của đứa bé, cũng có thể thấy rõ ràng dáng dấp trung niên kia.

"Viện trưởng!" Cơ hồ như hô lên theo bản năng.

"Cái gì mà viện trưởng?"

"Viện trưởng viện mồ côi thiên tứ."

Lăng Tu trả lời, một đoạn ký ức hồn nhiên tuôn ra, "Ta lớn lên ở viện mồ côi."

Trên mặt Lạc Duẫn Nhi hiện ra vẻ vui sướng, đây là lần đầu tiên nàng thôi miên, không nghĩ tới sẽ có hiệu quả tốt như vậy, thoáng cái liền khiến cho Lăng Tu nhớ lại bản thân, nàng cảm thấy, lần này là một lần thôi miên rất thành công, nàng tiếp tục tiến hành thôi miên tiếp...

Bên ngoài, Tiểu Bì gọi một đám thành viên Bạch bang, vây lại, đồng thời nói: Một con con ruồi cũng đừng bỏ vquaào.

"Ầm ~ "

Đột nhiên, một tiếng sấm sét truyền đến, ngay sau đó chính là đám mây hình nấm và khói đặc phóng lên cao, toàn bộ nơi dừng chân đều rung chuyển.

Toàn bộ Bạch bang sôi trào, lấy súng ống ra, chạy hướng cửa chính.

Lão Bát lo lắng chạy tới, Tiểu Bì vừa thấy, lập tức ngăn hắn lại: "Lão Bát, đã xảy ra chuyện gì?"

"Cái vị hôn phu của Lạc Duẫn Nhi mang theo một đám người đánh tới, một pháo liền phá cửa của chúng ta, hiện tại ở thất ca nơi nào? Chuyện này phải hội báo với hắn!" Lão Bát nói.

"Mụ nó , sao lại biết chọn thời điểm như vậy, thất ca đang tiếp nhận thôi miên của Lạc Duẫn Nhi, không có khả năng bị cắt đứt, bằng không sẽ rất nguy hiểm." Tiểu Bì chửi má nó nói.

"Vậy phải làm thế nào?"

"Còn có thể làm sao, lẽ nào chúng ta sợ hắn sao, tuyệt đối không thể để cho cái tên kia xông vào, được rồi, Hòa Thượng ca đi đâu rồi?" Tiểu Bì nói.

"Hắn đã dẫn người đi ra."

"Vừa hay, chúng ta cũng đi qua đó, nghìn vạn lần không được quấy rầy đến việc thất ca trị liệu." Tiểu Bì vung cánh tay lên một cái, dẫn dắt bộ hạ của mình phóng đi.

 

 

Bình Luận (0)
Comment