Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
"Lệ ~ "
Khi Lạc Duẫn Nhi còn đang ngạc nhiên, một tiếng hí sắc nhọn từ vang vọng xuống từ trời cao, một con đại bàng mở rộng cánh chừng hai thước đáp xuống từ trên cao, nhanh như tên, móng vuốt sắc bén lao thẳng vào Lăng Tu.
Nhìn thấy một màn này, mọi người nín thở theo bản năng, chỉ cảm thấy lông tơ trên người đều dựng thẳng lên, bởi vì còn đại bang này quá lớn, mỏ như cũng câu, nếu như bị nó mổ một cái, sợ rằng trên người phải thiếu một khối huyết nhục lớn.
Một đầu quái vật lớn như vậy, đừng nói bị nó công kích, chính là nhìn từ xa thì đã khiến người ta run sợ rồi.
Đại bàng đáp xuống, cách Lăng Tu càng ngày càng gần, nhưng mà Lăng Tu lại vẫn không nhúc nhích nằm ở nơi đó như cũ, thật giống như là đang ngủ vậy.
Đám người Hòa Thượng từ trạng thái náo nhiệt biến thành vô cùng lo lắng, lòng nóng như lửa đốt, rất sợ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, nếu thất ca của bọn họ bị đại bàng ăn thịt, thì thật là chơi lớn rồi.
Lạc Duẫn Nhi cũng hết hồn, toát mồ hôi vì Lăng Tu.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Khi lợi trảo của đại bàng gần đụng chạm đến thân thể Lăng Tu thì, Lăng Tu chợt mở hai mắt ra, sắc mặt đột nhiên phát lạnh, nâng hai cánh tay lên, bàn tay vung một cái, vòng qua móng vuốt sắc bén kia, tinh chuẩn bắt được khuỷu chân của đại bàng.
Biến cố bất thình lình này, thực là hù dọa đại bàng, nó hí một tiếng mạnh mẽ vỗ cánh, phóng lên trên cao.
Trọng lượng của Lăng Tu không đáng nhắc tới ở trước mặt nó, trực tiếp bị mang lên không trung, nhưng hai chân Lăng Tu có xích sắt, xích sắt được đóng thật sâu vào lòng đất, mặc cho nó vỗ cánh làm sao, cũng không cách nào giãy ra khỏi hai tay của Lăng Tu.
"Lệ ~ "
Đại bàng kêu sắc nhọn, đầu mổ hướng về phía Lăng Tu, nó biết, muốn chạy thì nhất định phải để người này buông tay.
Mà Lăng Tu chờ chính là cái thời khắc này, tay phải buông khuỷu chân ra, như thiểm điện đánh vào cổ đầy lông chim, năm ngón tay đột nhiên co rút, lại cuốn chín mươi độ, một tiếng "Răng rắc" vang lên, cổ đại bàng bị hắn vặn gẫy trong nháy mắt.
Mũi mỏ của đại bàng khổng lồ tràn đầy máu, kêu thảm rớt xuống đất từ không trung, dùng sức vỗ vào cánh làm giãy dụa cuối cùng trước khi chết, mặt đất bị cánh của nó vỗ nhấc lên bụi bặm mù trời.
Chờ Lăng Tu cởi xích sắt trên chân, nó đã chết hẳn.
Yên lặng sau mấy giây, thành viên Bạch bang bạo phát ra từng tiếng hô kịch liệt, chúc mừng thắng lợi của Lăng Tu.
"Thành công rồi, thất ca thực sự là lợi hại!" trong mắt Tiểu Hồng là sùng bái điên cuồng.
Lạc Duẫn Nhi rung động, trong chốc lát không cách nào phục hồi lại tinh thần.
Đây chính là đại bàng a, loài chim mãnh thú, móng vuốt và điểu mỏ có thể dễ dàng xé huyết nhục, hơn nữa lực lượng vô cùng lớn, loại đại bang này, hai người trưởng thành cộng lại cũng không nhất định có thể làm gì nó, nhưng người này lại có thể dùng tay không giết chết!
Điều này sao có thể a?
Nhìn thân ảnh đang kéo thi thể đại bàng đi tới, thân thể của nàng không tự chủ được mà hơi rung động, tâm tình rung động thật lâu không cách nào bình phục.
*
Sáng sớm, lúc nào Lăng Tu cũng thích chạy lên mái nhà, ngồi xếp bằng nhập định, nghe thanh âm thế giới này, tìm từng mảnh nhỏ ký ức trong đầu. Cuộc sống bây giờ đối với hắn mà nói là vô ưu vô lo, rất bình tĩnh, nhưng tiềm thức nói cho hắn biết, có rất nhiều chuyện chờ hắn đi làm.
Đi qua trận này, Lạc Duẫn Nhi đã lý giải rất sâu đối với Lăng Tu rồi, từ từ tín nhiệm hắn, cho nên nàng quyết định giúp hắn tìm này phần mất ký ức kia. qua lời tiểu Hồng truyền lời, lại do Tiểu Bì dẫn dắt, nàng tới cái mái nhà này.
"Mỗi buổi sáng Thất ca đều muốn tĩnh toạ nửa giờ, ngươi ở nơi này chờ xem, đừng phát ra động tĩnh gì làm ầm ĩ đến hắn." Tiểu Bì nhỏ giọng dặn dò.
Lạc Duẫn Nhi chu cái miệng, trong lòng quả nhiên là có chút không vui, thầm nghĩ: Đây là thái độ mời người hỗ trợ sao?
Tuy rằng rất không cao hứng, nhưng nàng vẫn dựa theo lời Tiểu Bì nói lẳng lặng chờ ở tại chỗ, nhìn hướng bốn phía, phát hiện không có gì đáng giá nhìn, ánh mắt liền vô tình rơi vào trên người Lăng Tu.
Gương mặt trắng nõn trơn bóng, mũi anh tuấn, nhắm mắt lại ngồi xếp bằng, vẫn không nhúc nhích, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không có, phảng phất như hòa hợp nhất thể với cái thế giới này.
"Không nghĩ tới người kia lại đẹp trai như vậy!"
Lạc Duẫn Nhi đánh giá trong lòng một câu, ánh mắt liền dời khỏi người Lăng Tu, thật giống như Lăng Tu là một bức bức họa xinh đẹp, chỉ liếc mắt thì đã mê say trong đó.
Bất tri bất giác quên mất thời gian trôi qua, ngay cả ánh mắt cũng không có tập trung được, cả người lâm vào một loại trạng thái run sợ nào đó, thẳng đến khi Tiểu Bì hô một tiếng "Lạc tiểu thư", nàng mới như tỉnh lại từ trong mộng, định nhãn vừa nhìn, phát hiện Lăng Tu đã đứng ở trước mặt của nàng, bình tĩnh ngưng mắt nhìn nàng, nàng không khỏi hoảng loạn một trận.
"Lạc tiểu thư ngủ không ngon sao?" Lăng Tu mở miệng hỏi.
Lạc Duẫn Nhi lắc đầu: "Không có... Không có, vừa mới chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện."
Lăng Tu nhíu mày, khẽ cười chuyển đề tài nói: "Nghe nói Lạc tiểu thư đáp ứng giúp ta, không biết Lạc tiểu thư dự định giúp ta thế nào?"
"Ta cần lý giải tình huống của ngươi mới có thể xác định nên giúp ngươi như thế nào."
"Vậy thì ngồi xuống tâm sự được không?."
Lăng Tu mời Lạc Duẫn Nhi ngồi xuống.
"Mất trí nhớ chia làm nhiều loại, loại như ngươi là thuộc về mất trí cấp độ nặng. Mà nguyên nhân dẫn đến mất trí nhớ có hai loại, một loại là trên tâm lý, nói cách khác thân thể không có bất kỳ tổn thương gì, chỉ khi bị một chuyện gì đó đả kích, Xuất phát từ ý thức phòng ngự tự chủ, sẽ lựa chọn phong tỏa ký ức, dẫn đến chứng mất trí nhớ; một loại khác còn lại là do thân thể, chủ yếu là do bị thương nặng, phá hủy đại não mà mất trí nhớ, do đó mới quên mất chuyện đã qua. Được rồi, bây giờ ngươi có thể nhớ được bao nhiêu?"
"Ta nhớ kỹ tên!"
"Tên? Tên ai?" Lạc Duẫn Nhi hỏi.
"Của chính ta, còn có người khác." Lăng Tu nói.
Lạc Duẫn Nhi lấy giấy cùng bút: "Nói cho ta biết những cái tên ngươi nhớ."
Lăng Tu không giấu giếm chút nào, ở trước mặt Lạc Duẫn Nhi, hắn chính là người bệnh, hắn chân thành tìm kiếm Lạc Duẫn Nhi trợ giúp.
"Mười... Lăng Tu tiên sinh, ngươi còn nhớ rõ mình đi tới Thành Tác Tô thế nào không?" Lạc Duẫn Nhi tiến vào trạng thái thầy thuốc.
Lăng Tu lắc đầu: "Không nhớ gì cả." Thấy buồn cười, "Tỉnh lại thì, trên người ta không có mặc một bộ y phục nào."
"Không có mặc quần áo?"
Lạc Duẫn Nhi nhíu chân mày, cảm giác có chút khó có thể tin, rất khó đoán được đến tột cùng là bởi vì nguyên nhân gì.
"Lạc tiểu thư, rốt cuộc thất ca chúng ta vì nguyên nhân gì mà mất trí nhớ?" Tiểu Bì có chút không nhịn được nói.
"Ta tạm thời không cách nào xác định được, yêu cầu cần phân tích một chút."
"Phân tích cái gì?"
"CT."
"Thì ra là CT a, rất đơn giản a, đi bệnh viện là được." Tiểu Bì vỗ ngực nói.