Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Lạc Duẫn Nhi trả lời ở Lăng Tu trong dự liệu, hắn lắc đầu cười cười, một giây kế tiếp, hai tròng mắt đột nhiên bộc phát ra một cổ lợi hại hàn mang, thân thể như nhanh điện, đi tới gần Lạc Duẫn Nhi trong sát na, bàn tay vung một cái, cái kéo sắc bén liền bị hắn đoạt đi.
Thẳng đến khi trong tay không còn gì, kéo bị đoạt mất, Lạc Duẫn Nhi mới hồi phục lại tinh thần, mâu quang run rẩy, kinh hoàng không dứt nhìn nam nhân gần trong gang tấc này.
"Nếu như ta muốn xâm phạm ngươi, ngươi không cách nào ngăn cản ta, trừ phi ngươi lựa chọn kết thúc tính mạng của mình." Lăng Tu bình tĩnh nhìn nàng.
Nhãn thần của Nam nhân này rất trong suốt, không chứa bất luận cái tạp chất gì, Lạc Duẫn Nhi không biết có nên tin tưởng hắn hay không, có thể đây là hắn lạt mềm buộc chặt, làm bác sĩ, nàng rất rõ ràng có một số tên có tư tưởng biến thái không chỉ đơn giản muốn chiếm lấy nữ nhân, mà còn muốn ngụy trang lừa dối, lấy lòng của phụ nữ, để đạt được thỏa mãn tinh thần.
Nếu mà người đàn ông này không có bất kỳ ý tưởng gì đối với nàng, vì sao lại bố trí gian phòng này thành hôn phòng, còn để nàng mặc trang phục hôn lễ?
Hết thảy đều thể hiện, người đàn ông trước mặt này có chính là tên có tâm lý biến thái!
Vừa nghĩ, đôi mắt Lạc Duẫn Nhi liền hung hăng trừng Lăng Tu: "Ngươi sẽ không được như ý!"
Nói xong, nhãn thần trở nên dứt khoát, bò lên từ trên giường, liền đập đầu vào vách tường kiên cố.
Lăng Tu phản ứng rất nhanh, bắt lại cổ tay của nàng, dùng sức lôi kéo, lại thuận thế đẩy một cái, Lạc Duẫn Nhi liền nằm trở về trên giường.
Chân phải giẫm ở mép giường, lông mày nhăn lại: "Lạc Duẫn Nhi, đầu óc ngươi có vấn đề a, nghe không hiểu lời nói của ta? Ta lập lại lần nữa, ta không có bất kỳ hứng thú đối với ngươi, sở dĩ lưu ngươi lại, là xin ngươi giúp ta một chuyện."
Trong giọng nói, lộ ra một tia không hờn giận.
"Ta sẽ không bị ngươi lừa!" Lạc Duẫn Nhi quyết tuyệt tiếp tục đập đầu vào tường.
Sắc mặt Lăng Tu trầm xuống, cấp tốc đi qua, gõ vào sau gáy của nàng.
Không nặng không nhẹ, vừa lúc để cho Lạc Duẫn Nhi hôn mê đi.
Cúi đầu tỉ mỉ nhìn nữ nhân đã hôn mê này, hai hàng nước mắt đang lặng yên tuột xuống, có cảm giác thống khổ bất lực. Lăng Tu thở dài bất đắc dĩ một tiếng, khom lưng ôm lấy nàng, đi tới trước giường, nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường.
Vốn tưởng rằng tự mình nói rõ với Lạc Duẫn Nhi ý đồ lưu nàng lại thì có thể giải trừ đề phòng tâm lý của Lạc Duẫn Nhi, nhưng cũng không nghĩ tới Lạc Duẫn Nhi cũng không tin hắn, hơn nữa tính tình lại quyết liệt như vậy, dĩ nhiên lại lựa chọn kết thúc tính mạng của mình.
"Nữ nhân ngốc!"
Thì thào đánh giá một câu, sau đó đề cao tiếng nói hướng ngoài cửa, "Người đâu!"
Cửa phòng mở ra, một cô gái trẻ tuổi đi đến, trên mặt trang điểm trang nhã, khẽ khom người nói: "Thất ca!"
"Nàng giao cho ngươi chiếu cố, chờ khi nàng tỉnh lại ngươi nói cho nàng biết, nếu mà nàng muốn tự sát tiếp, ta sẽ đem nàng thi thể ném cho tang thi." Lăng Tu thản nhiên nói.
"Vâng" nữ tử cung kính đáp.
Sau khi thông báo xong, Lăng Tu liền rời đi, xem ra cấp bách là không được, cần cho Lạc Duẫn Nhi một chút thời gian, làm cho nàng chậm rãi hiểu hắn, có thể khôi phục ký ức hay không, Lạc Duẫn Nhi có thể cho hắn đáp án.
Có thể tồn tại ở thời thế này, không biết là đáng được ăn mừng hay là bi ai, có thể còn sống khi tỉnh lại lúc sáng sớm, liền tự nhủ một câu: Lại một ngày.
Chớp mắt một cái, Lạc Duẫn Nhi đã ngây người ở đây năm ngày, năm ngày này, nàng nghe được rất nhiều tin tức liên quan tới Lăng Tu.
Ví dụ như sau khi tiếp quản Bạch bang liền lập tức tiến hành chỉnh đốn bang quy, trọng yếu nhất trong đó là, từng thành viên Bạch bang không được cưỡng ép các cô gái.
"Thất ca có cổ quái, hắn chỉ ăn thịt, thức ăn chay chỉ cần vừa vào miệng thì sẽ buồn nôn!" ở cùng Lạc Duẫn Nhi một thời gian, tiểu Hồng liền xem Lạc Duẫn Nhi thành bằng hữu, tất cả tin tức liên quan tới Lăng Tu nàng đều nói cho Lạc Duẫn Nhi nghe.
"Chỉ ăn thịt? Hiện tại làm sao có nhiều thịt như vậy cung cấp cho hắn!" Lạc Duẫn Nhi cười khan nói.
Tiểu Hồng bật cười: "Thất ca muốn ăn thịt thì tự có biện pháp của hắn, hơn nữa hắn còn có thể để cho mọi người mỗi ngày đều có thịt để ăn."
"Các ngươi đã thuần phục hắn!" Lạc Duẫn Nhi nói một câu, cảm thấy toàn bộ Bạch bang đều bị tẩy não.
"Ở trong lòng chúng ta, hắn chính là thần, ngươi xem, một mình hắn liền đánh bại Hải bang các ngươi, để phụ thân dẫn một đám người ỉu xìu rời đi, cũng không dám quay lại." Tiểu Hồng tự hào nói, trong mắt là tràn đầy vẻ tôn sùng.
"Ta..."
Lạc Duẫn Nhi muốn tranh biện vài câu, rồi lại nhất thời ngậm miệng lại, cái gì cũng không nói được, bởi vì tiểu Hồng nói là sự thực.
Trầm mặc chỉ chốc lát, nàng liền chuyển đổi đề tài: "Hắn nói mời ta hỗ trợ, ngươi biết hắn muốn ta hỗ trợ cái gì không?"
"Di, thất ca không có nói với ngươi sao?"
"Nói với ta cái gì?"
"Nói với ngươi việc hắn mất trí nhớ." Tiểu Hồng trắng ra nói.
"Mất trí nhớ?"
Lạc Duẫn Nhi ngạc nhiên một trận, "Hắn... Hắn mất trí nhớ?"
"Đúng nha, thất ca không nhớ ra được sự tình trước kia, hắn biết ngươi là bác sĩ thần kinh rất nổi danh, là chuyên gia ở phương diện này, cho nên muốn xin ngươi giúp hắn tìm về ký ức đã mất.".
Lạc Duẫn Nhi thất thần một trận, nếu mà tiểu Hồng nói là sự thật, nàng kia đúng là đã trách oan Lăng Tu .
"Tiểu Hồng, ngươi không có gạt ta?"
"Ta không có lừa ngươi."
Tiểu Hồng lắc lắc đầu nói, "Đây không phải là bí mật gì, toàn bộ mọi người đều biết ."
Nhưng vào lúc này, bên ngoài xuất hiện rối loạn.
"Thất ca lại bắt đại bang kia, lại có phúc nhìn thấy thất ca đại triển quyền cước!"
"Mau nhanh lên, tất cả đi ra xem thất ca bắt đại bàng như thế nào, sau này chúng ta cũng có thể học một ít."
"Tất cả câm miệng, đứng xa xa nhìn là tốt rồi, nếu như dọa đại bàng đi, nhìn xem Hòa Thượng ca không lột da ngươi mới lạ!"
...
Tiếng của thành viên Bạch bang truyền vào trong tai, là tràn đầy chờ mong cùng hưng phấn.
Bắt đại bàng?
Lạc Duẫn Nhi cau chân mày lại, ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, tại trên không trung, quả thật có vài con đại bàng ở xoay quanh, chúng nó căn bản không vỗ cánh, dường như chúng nó chỉ bay lượn, khi thì còn truyền xuống vài tiếng lệ ưng.
"Những con đại bàng này cách mặt đất ít nhất một nghìn thước, làm sao có thể bắt được chúng nó?" trong lòng Lạc Duẫn Nhi đầy vẻ không tin nói một câu.
Mà lúc này, tiểu Hồng đã cao hứng bừng bừng chạy vội tới ban công, nhìn về phía sườn núi núi nhỏ.
Lạc Duẫn Nhi cũng có chút hiếu kỳ, dời bước đến sân thượng, nhìn theo ánh mắt tiểu Hồng, nàng nhìn thấy Lăng Tu một mình nằm ở trên sườn núi nhỏ, dang người hình chữ đại nằm nằm ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, như hòa hợp nhất thể với sườn núi.
"Hắn đang làm gì?" Lạc Duẫn Nhi không hiểu hỏi.
"Giả làm tử thi hấp dẫn đại bàng bay xuống nha!" Tiểu Hồng giải thích.
Cái gì...
Con ngươi Lạc Duẫn Nhi đột nhiên lui, lộ ra vẻ hoảng sợ: Tên kia điên rồi sao? Những con đại bàng này đều rất lớn, lợi trảo đủ để bắt một người chừng trăm cân lên không trung, đây quả thực là cầm sinh mệnh ra đùa cho vui!