Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Trường đao mang theo phẫn nộ của Tào Minh Khang hạ xuống, đao mang sắc bén, thế không thể đỡ!
Nhưng lúc này, một bàn tay vô thanh vô tức, nhanh chóng như điện đưa lên, năm ngón tay chộp tới đao phong.
"Khi ~ keng"
Đao phong và tay chạm nhau, kích động ra tiếng kim loại va chạm âm vang, trường đao cường thế đánh xuống ngừng lại trong sát na, bàn tay kia to như kiềm thép gắt gao kẹp lấy lưỡi đao, trường đao không cách nào nhúc nhích dù chỉ một chút.
Tê...
Tên này lại dùng tay không cản trường đao của Tào ca!
Mọi người đều hít một hơi, đồng loạt sửng sốt, cả kinh nghẹn họng nhìn trân trối, thật sự là thật không ngờ sẽ có kết quả như vậy.
Tào Minh Khang trợn tròn hai mắt, phẫn nộ trên mặt biến thành sợ hãi trong nháy mắt, mồ hôi lạnh tuôn ra từ thiên thiên vạn vạn lỗ chân lông, mắt hoảng sợ không dứt nhìn Lăng Tu, tay không mà có thể cản được trường đao của hắn, điều này sao có thể a?
Nhưng nghĩ đến Lạc Duẫn Nhi bị người này khi dễ, lửa giận đã tiêu tan lại liền lại bốc cháy lên hừng hực một lần nữa, muốn rút trường đao ra, kết quả dù có sử xuất toàn lực cũng không cách nào làm được, muốn tiếp tục phách trường đao xuống, kết quả vẫn không cách nào làm được.
"Buông tay, con mẹ nó ngươi nhanh buông tay cho lão tử!" Tào Minh Khang bạo rống liên tục.
Không khí như đọng lại, những người khác vẫn không nhúc nhích đứng ở tại chỗ, mọi cử động của Tào Minh Khang để cho bọn họ hết hồn, bởi vì bọn họ không mất đi lý trí giống Tào Minh Khang, ý thức rất thanh tỉnh, bọn họ ý thức được Lăng Tu là một tồn tại kinh khủng, nếu so sánh với động vật trong rừng rậm, thì Lăng Tu chính là lão hổ chi vương, khi nó rống lên, thì sẽ làm cho lòng người kinh hãi đảm chiến.
"Oành ~ "
Đột nhiên truyền đến một tiếng trầm đục, Tào Minh Khang liên tục gầm rú đã phải buông tay thân thể biến thành hình chữ "c", giống như một quả đạn pháo bay vụt đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, Lăng Tu cầm trường đao, cường thế tới gần Tào Minh Khang, thân hình như tật phong, như thiểm điện, lưu lại trên mặt đất từng đạo tàn ảnh, theo sát Tào Minh Khang đang bay đi.
"Bá ~ "
Tào Minh Khang vừa rơi từ không trung xuống mặt đất thì thấy một thanh trường đao bổ xuống đầu của mình, mũi đao lạnh như băng toát ra sát ý bén nhọn, con ngươi đột nhiên co rút, nhất thời sợ đến sắc mặt trắng bệch.
"Không nên giết hắn!" Lạc Duẫn Nhi thất thanh kêu sợ hãi.
Lăng Tu khẽ động mâu quang, trường đao nguyên bản vẫn đang hướng về phía Tào Minh Khang đã hơi chếch đi 10 cm.
Tào Minh Khang "Oành" một tiếng rơi xuống đất, cảm giác xương cốt cả người đều bị rời ra, một ngụm máu tươi tràn ra từ khóe miệng, bên tai truyền đến âm thanh gào thét, quay đầu nhìn lại, trường đao trong tay Lăng Tu đã dán vào lỗ tai của mình đâm vào mặt đất kiên cố, chỉ còn phân nửa chuôi đao.
"Rầm ~ "
Chật vật nuốt nước miếng một cái, mồ hôi lạnh ùa ra như mưa, mặt hoàn toàn không có chút huyết sắc, trắng bệch như tờ giấy, thiếu chút nữa cũng bởi vì kinh hoàng mà ngất xỉu đi.
Cho dù hắn vừa rồi rất anh dung hung hổ trong mưa bom bão đạn không có cảm thấy sợ hãi chút nào, nhưng giờ khắc này hắn lại sợ, linh hồn phải run rẩy, không phải là bởi vì cái chuôi đao này thiếu chút nữa kết thúc tính mạng của hắn, hay là bởi vì sát khí như thực chất hóa tản ra từ trên người Lăng Tu, tại trong nháy mắt, hắn phảng phất như nhìn thấy được một mảnh thi sơn biển máu từ trong mắt Lăng Tu.
Tuyệt vọng! Băng lãnh!
Cái loại cảm giác này, thật giống như là rơi vào Địa Ngục...
Lăng Tu đạm mạc liếc mắt nhìn hắn, buông đao ra, ánh mắt đảo qua từng người thành viên Hải bang.
Đón nhận ánh mắt Lăng Tu, thành viên Hải bang nhịn không được mà run lên, theo bản năng ném đao thương trong tay xuống đất.
"Cút!"
Thanh âm không lớn, rất bình tĩnh, lại như tiếng chuông lớn trùng kích vào thẳng linh hồn thượng, để cho bọn họ nhất tề sửng sốt.
"Không nghe được thất ca của chúng ta nói sao, cút, cút nhanh lên!" Hòa Thượng phục hồi lại tinh thần, giận dữ hét lến với đám thành viên Hải bang.
"Nếu không cút, ta đem đập nát trứng!" Tiểu Bì hung tợn nói.
Nghe được lời ấy, lại nghĩ tới tình cảnh Tiểu Bì chuyên tấn công hạ thể, nhất thời cảm giác trong quần mát lạnh, thành viên Hải bang chạy ra khỏi nơi dừng chân, rất nhanh thì chỉ còn lại có Tào Minh Khang đang trọng thương thổ huyết.
"Một bang không có nghĩa khí, súc ~ sinh!" thanh âm Tào Minh Khang khàn khàn mắng một câu.
"Ngươi rất có nghĩa khí đúng không?"
Hòa Thượng đi tới hung hăng đạp một cước ở trên người hắn, "Bây giờ không phải là như con chó chết nằm trên mặt đất sao."
"Con lừa ngốc chết tiệt, rơi vào tay các ngươi thì ta chịu, muốn giết muốn chém thì cứ tự nhiên, nhưng ngươi đừng dùng lời nói bẩn thỉu xấu xa vũ nhục lão tử." Tào Minh Khang cắn răng nói.
"U a, không nghĩ tới còn cứng rắn như vậy!"
Hòa Thượng cũng không đạp hắn, khom lưng níu lấy cổ áo của hắn, nhắc hắn tới đưa trước mặt Lăng Tu, cung kính hỏi, "Thất ca, nên xử trí hắn như thế nào?"
Lăng Tu biểu tình đạm mạc, nhìn về phía Lạc Duẫn Nhi, chỉ thấy Lạc Duẫn Nhi chảy nước mắt, mắt đầy vẻ cầu khẩn.
Hạ lệnh: "Trước đem hắn xem ra, lại mời Triệu thầy thuốc chữa cho tốt vết thương trên người hắn!"
"Vâng "
Hòa Thượng lĩnh mệnh, đem Tào Minh Khang đi xuống.
Đến tận đây, một hồi gió bão náo động đã tán đi!
...
Bóng đêm như mực, gió nhẹ từ từ, trên bầu trời xuất hiện đầy sao.
Lăng Tu không giải thích tại sao cái nhà này lại bị phá hủy, thành viên Bạch bang cũng không ai dám hỏi, Lạc Duẫn Nhi tuy rằng biết được, nhưng nàng cũng không có nói đến. Lăng Tu ngồi trên nóc phòng, toàn bộ khu vực đều hoàn toàn yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu vang.
Lạc Duẫn Nhi mặc một bộ quần áo màu lam, da dẻ trắng nõn, tóc đen thui dài như thác nước, khuôn mặt hơi lộ ra màu hồng, tư thái mê người, ôn nhã diễm lệ, nàng đi tới bên cạnh Lăng Tu, cách Lăng Tu khoảng hai thước.
"Ban ngày chuyện..."
Nàng thử hỏi, lại bị Lăng Tu cắt đứt: "Chuyện ban ngày, giúp ta giữ bí mật vĩnh viễn được không?!"
Lạc Duẫn Nhi ngẩn người, lập tức khẽ vuốt cằm gật đầu, quan sát trên dưới Lăng Tu một phen, cảm thấy trên người đàn ông này có khí tức tang thương không thuộc về cái tuổi hắn nên có.
Trầm mặc chỉ chốc lát, nàng lại mở miệng hỏi: "Trí nhớ của ngươi đã khôi phục sao?"
Lăng Tu cũng không biết nên trả lời như thế nào, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: "Rốt cuộc đã khôi phục." Khẽ thở dài một cái, lắc lắc đầu nói, "Chuyện đã qua giống như là một giấc mộng, ta liều mạng muốn nắm bắt, nhưng chúng nó cứ trôi qua, càng ngày càng nghĩ không ra."
"Đây là di chứng!" Lạc Duẫn Nhi nói.
"Di chứng?" Lăng Tu quay đầu bình tĩnh nhìn nàng.
"Đúng vậy, bởi vì đã ký ức mất đi một đoạn thời gian, ở thời điểm thức tỉnh nó lại một lần nữa, đại não sẽ tự chủ phán định nó là không chân thật. Muốn khỏi hẳn, ngươi phải đi tới những nơi người quen biết, chỉ có gặp được người hoặc vật, cái di chứng này sẽ biến mất." Lạc Duẫn Nhi rất nghiêm túc nói.
Lăng Tu ngẩng đầu nhìn về phía tây: "Xem ra, là đã tới thời điểm xuất phát đi Huyễn Thành!" Nhảy xuống từ trên hàng rào, xoay người đi vào hành lang, "Lạc tiểu thư, đa tạ, ngày mai ta sẽ phái người đưa ngươi và vị hôn phu của ngươi trở về."
Lạc Duẫn Nhi kinh ngạc nhìn bóng lưng Lăng Tu đi xa, không cách nào phục hồi lại tinh thần, thẳng đến khi Lăng Tu biến mất ở trong tầm mắt, nàng mới thu hồi ánh mắt, ngược lại nhìn phía bãi cỏ trống trải, vốn rời khỏi nơi này là một chuyện đáng vui vẻ, nhưng nàng làm thế nào cũng không cao hứng nổi, thậm chí còn có một tia thất lạc.