Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Tại sao lại cảm thấy thất lạc như vậy nè?
Lạc Duẫn Nhi cười mà khó hiểu, khi biết được mình bị Bạch bang bắt lại thì, nàng cảm thấy tất cả đều sụp, lâm vào tuyệt vọng, vô cùng lo lắng cùng thống khổ, nàng thậm chí còn có ý nghĩ tự sát.
Thế nhưng khi ở gần Lăng Tu một thời gian, nàng từ từ bị người đàn ông này hấp dẫn.
Hình ảnh giả làm một tử thi để bắt đại bang như phảng phất mới ngày hôm qua, vô cùng rõ ràng, khi thôi miên nam nhân này thì, nàng lại càng rung động vì nhựng gì mà nam nhân này đã trải qua, có dũng khí vì một muội muội không có chút liên hệ máu mủ nào mà vượt qua quang đường hơn hai ngàn km, đối diện với các loại nguy hiểm, người đàn ông này lưu lại một dấu vết không thể phai mờ ở trong lòng của nàng.
Vì để trị hết chứng mất trí nhớ, thời điểm quyết định đưa Lạc Duẫn Nhi cùng Tào Minh Khang vị hôn phu của nàng về, Lăng Tu cũng đồng thời quyết định xuất phát đi tới Huyễn Thành. Mà Hòa Thượng, Tiểu Bì cùng với Lão Bát cũng muốn phải đi, Lăng Tu chỉ đành phải đem Bạch bang giao phó cho năm tên thành viên Đội pháo hôi trước kia xử lý.
"Ngươi Tiểu Bì nát vụn, mang nhiều cây củ cải như vậy làm gì, ngươi dự định dọc đường chỉ ăn củ cải thôi sao?" Hòa Thượng tùy tiện mắng.
Tiểu Bì đã cầm một cây củ cái trong tay đưa vào miệng nhai nồng nhiệt, vuốt tay nói: "Không có biện pháp, một ngày không ăn củ cải thì trong lòng ta sẽ cảm thấy rất khó chịu, Hòa Thượng ca, ngươi còn nói ta, trong túi đeo lưng của ngươi đều là thịt."
"Ngươi hiểu cái trứng a, đây là ta cố ý mang cho thất ca." Hòa Thượng dùng sức vỗ vào ót Tiểu Bì một cái.
Dùng sức có chút quá mạnh, làm văng miếng củ cải trong miệng Tiểu Bì ra.
"Hòa Thượng ca, ngươi đừng đập ót ta có được không, sẽ đập tới ngu đó, nếu như biến thành kẻ ngu si, ngươi phải phụ trách nuôi ta cả đời." Tiểu Bì trắng mắt liếc Hòa Thượng.
"Bớt nói nhảm với lão tử, ngươi cũng không phải đàn bà xinh đẹp, muốn ta nuôi ngươi cả đời, ngươi nằm mơ đi." Hòa Thượng mắng.
"Ha ha..." Lão Bát nhịn không được cười ha hả.
"Tên ngu kia ngươi cười cái trứng gì a!" Tiểu Bì rất kính nể với Hòa Thượng, nhưng lại không có kiêng kỵ với Lão Bát.
Lông mày Lão Bát ngang một cái, trừng Tiểu Bì nói: "Có thể đừng mở miệng là tên ngu hay không, có biết mỗi lần nghe ngươi gọi ta như vậy, ta đều có xung đông muốn đánh ngươi, hơn nữa còn muốn đánh một cách thật tàn nhẫn!"
"Ngươi tin ta sẽ đập bể trứng của người như ngày hôm qua ta đối phó với người của Hải bang hay không?" Tiểu Bì uy hiếp nói.
Hắn vừa nói ra, tất cả mọi người liền nhớ lại tràng cảnh ngày hôm qua đũng quần của thành viên Hải bang có dịch thể tanh hôi chảy ra, nhất thời liền liên tưởng tới hình ảnh qua trứng gà bị bóp nát, không khỏi cảm giác dưới thân lạnh lẽo, vội vàng khép hai chân lại.
Tào Minh Khang không khỏi nghiến răng nghiến lợi, hận Tiểu Bì đến hàm răng ngứa ngay, cái loại thủ đoạn này thật sự là quá vô sỉ, không có một chút đạo đức nào.
Lạc Duẫn Nhi an ủi hắn một cái, sau đó đi về phía trước vài bước, nói với Lăng Tu: "Lăng Tu, mong ngươi sớm ngày khôi phục ký ức!"
"Đa tạ!" Lăng Tu khẽ mỉm cười nói.
Phất phất tay, tự có nhóm thành viên Bạch bang đi ra.
Lăng Tu nhàn nhạt hạ lệnh: "Chăm sóc tốt Lạc tiểu thư và Tào tiên sinh, nhất định phải đưa bọn họ bình an về Hải bang."
"Vâng, thất ca!" Đoàn người khom người đáp.
"Chúng ta có chân tự bản thân sẽ biết đi, cũng không phiền các ngươi, hơn nữa ta cũng không tin tưởng các ngươi." Tào Minh Khang lạnh giọng cự tuyệt.
Lăng Tu nghiêng đầu qua, bình tĩnh nhìn hắn, trên mặt lạnh nhạt nhìn không ra là vui hay nộ.
"Ngươi làm gì?" Lạc Duẫn Nhi lôi kéo Tào Minh Khang, có chút tức giận nói.
"Ta vừa rồi không phải đã nói rồi sao, ta không tin bọn họ, Duẫn nhi, Bạch bang là tử địch với Hải bang chúng ta, hắn phái người đưa chúng ta trở lại, không chừng trong này có âm mưu gì, chúng ta nhất định phải cẩn thận một chút chút." Tào Minh Khang tận tình nói.
Hòa Thượng liền nóng máu, nhất thời liền không nhịn được lên tiếng: "Họ Tào, ngươi đừng cho mặt mà không biết xấu hổ!"
Tào Minh Khang cũng không dám huyên náo quá mức, dù sao đây cũng đang là địa bàn Bạch bang, tính mệnh của mình còn ở trong tay Bạch bang, nếu như trêu chọc những người này mất hứng thật, hắn và Lạc Duẫn Nhi sẽ đi không được.
Lăng Tu cũng không có nói chuyện, vẫy vẫy tay, xuất phát.
Đi ra tới bên ngoài, quay đầu lại nhìn bốn phía sau, nơi bức tường bị pháo oanh mở ra, đã tạm thời gia công một lần lấp lại lỗ hổng đó, một loại tâm tình phức tạp khó có thể hình dung xuất hiện trong tâm trí.
"Thất ca bảo trọng!" Một người thành viên Bạch bang lớn tiếng hô lên.
"Thất ca bảo trọng!"
Các thành viên còn lại của Bạch bang cũng hét lên theo, thanh âm đều nhịp, xúc động tâm hồn.
Tào Minh Khang hơi có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ ra Lăng Tu vừa lên không bao lâu lại thu được nhiều nhân tâm như vậy, uy vọng còn tốt hơn bội phần so với Bạch Khởi.
Lạc Duẫn Nhi cũng cười cười, Lăng Tu được thành viên Bạch bang kính yêu như vậy, nguyên nhân ở đâu thì nàng đã nhất thanh nhị sở, tự mình dẫn người ra ngoài tìm kiếm vật tư, làm gương tốt, lại há như những người chỉ biết ngồi một chỗ ra lệnh, Bạch Khởi ngồi mát ăn bát vàng có thể so được sao.
Đang khi chuẩn bị rời đi, hai bóng người xuất hiện ở trong tầm mắt...
Một người trong đó là nữ nhân, con ngươi sáng ngời, chân mày cong cong, gương mặt trắng nõn không tỳ vết, quần áo màu tím, dáng người nàng mạn diệu, tóc đen kịt như thác nước.
"Muội muội!" Lạc Duẫn Nhi liền nhận ra đó là muội muội của mình.
Ở bên cạnh Tương Linh Tuệ, là một thành viên Hải bang rất hung hãn, hai người liều lĩnh chạy tới hướng bên này, trên người còn chảy một chút máu.
"Tỷ, tỷ..."
Tương Linh Tuệ đi tới phụ cận thì, dường như là mệt lả, mặc dù được Lạc Duẫn Nhi đỡ, nhưng hai đầu gối vẫn còn quỳ trên mặt đất.
Thành viên Hải bang còn lại cũng quỳ rạp trên mặt đất, thở gấp từng hơi.
Hai người chật vật như vậy, để cho trong lòng Lạc Duẫn Nhi dâng lên một dự cảm bất hảo: "Linh Tuệ, ngươi tới chỗ này làm gì, đã xảy ra chuyện gì?"
"Chết hết, đều chết hết!"
Tương Linh Tuệ thút thít, "Tối hôm qua có thật nhiều tang thi vọt vào nơi dừng chân, chúng nó gặp người liền cắn, ba và những người khác đều... Đều... Bị cắn chết, cũng đã biến thành tang thi..."
Nói xong, nước mắt liền ào ào chảy liên tục, có lẽ vì quá mức mệt nhọc cùng với bi thống, khi nói hết những lời này, nàng liền hôn mê đi, mặc cho Lạc Duẫn Nhi hô hoán thế nào cũng không có nửa điểm phản ứng.
Phụ thân bị cắn biến thành tang thi?
"Tại sao có thể như vậy... Tại sao có thể như vậy..."
Linh hồn của Lạc Duẫn Nhi như rời khỏi thân thể, thất hồn lạc phách lặp lại những lời này.
Tào Minh Khang cũng đã tỉnh hồn lại, níu lấy cổ áo thành viên Hải bang kia, cắn răng cấp thiết hỏi: "Tới cùng thì đạ có chuyện gì xảy ra? Tại sao tang thi tấn công vào nới dừng chân, nói, ngươi nói mau a?"
Thanh âm gần như rít gào, trên mặt người thành viên Hải bang đều là vẻ sợ hãi.
"Không biết, ta... Ta không biết a!"
"Phế vật!"
Tào Minh Khang đẩy ngã hắn trên mặt đất, sau đó chạy như điên, hắn muốn đích thân trở lại, nếu mà không tận mắt nhìn thấy, hắn tuyệt sẽ không tin Hải bang đã rơi vào tay giặc.