Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Một hồi biến cố, khiến cho kế hoạch xuất hành của Lăng Tu tạm thời gác lại.
Tương Linh Tuệ đã hôn mê nhưng vẫn làm người khác sợ, bởi vì ở trên cánh tay của nàng, có một vết thương do tang thi cắn xé ra, xung quanh vết thương đã biến thành màu đen tím bầm, khí tức tím đen mơ hồ có xu hướng lan tràn ra xung quanh.
Hai tiếng đồng hồ sau, Tào Minh Khang đã trở về, thất hồn lạc phách, thương tâm gần chết, hắn quỳ rạp trên mặt đất gào thét khóc lớn, nước mắt và nước mũi cùng đi ra.
Cử động cùng hành vi của hắn đã chứng minh một việc, đó chính là Hải bang đã xong, đúng như Tương Linh Tuệ nói, bị tang thi công hãm. Lạc Duẫn Nhi rơi lệ không tiếng động, hết thẩy đều thay đổi trong thời gian nháy mắt, ngay cả Tương Linh Tuệ muội muội của mình, cũng biến thành tang thi.
Thành viên Bạch bang cũng không có chút hả hê nào, tương phản, nội tâm hiện bọn họ lại có chút thấp thỏm bất an, nơi dừng chân của Hải bang là ở phía tây Thành Tác Tô, cách khu vực của bọn họ thật xa, nếu Hải bang đụng phải tang thi tập kích, vậy Bạch bang bọn họ thì sao, có thể cũng sẽ bị như vậy hay không?
*
Sau nửa giờ Tương Linh Tuệ liền tỉnh lại, tất cả thành viên Bạch bang đều gào thét phải giết nàng, phòng ngừa nàng biến thành Tang Thi cắn người chung quanh. Nhưng hết thảy thanh âm đều bị Lăng Tu đè xuống, mặc dù từ torng linh hồn đã có nỗi sợ hãi đối với tang thi, nhưng uy nghiêm của Lăng Tu không thể bị khiêu khích.
Cuối cùng, Tương Linh Tuệ bị an bài ở trong một gian phòng, thời khắc này nàng tựa như con nai bị kinh sợ, thân thể lạnh run. Lạc Duẫn Nhi vẫn phụng bồi nàng, ôm nàng, dành cho nàng ấm áp.
Thoáng cái từ công chúa được muôn vàn ân sủng rơi xuống thành một người mà ai cũng xa lanh, đối với Tương Linh Tuệ mà nói nó là một đả kích to lớn, đặc biệt tỷ phu Tào Minh Khang vẫn luôn khuyên Lạc Duẫn Nhi rời xa nàng, làm cho nàng nản lòng thoái chí, cảm thấy cô độc bất lực, phảng phất như nàng đã phạm vào cái tội nghiệt gì đó không thể tha thứ, không ai nguyện ý cứu trợ nàng, mọi người đều lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt.
"Tỷ, ngươi đừng rời xa ta, đừng rời xa ta!"
Tương Linh Tuệ ôm chặt lấy cánh tay Lạc Duẫn Nhi, nước mắt chảy không ngừng, hiện tại Lạc Duẫn Nhi chính là tinh thần trụ cột duy nhất của nàng, nếu Lạc Duẫn Nhi cũng rời bỏ nàng, nàng không biết bản thân nên làm cái gì bây giờ.
"Sẽ không, ta sẽ vĩnh viễn ở bên ngươi!" Lạc Duẫn Nhi cưng chìu sờ sờ đầu của nàng, tuy rằng không phải là thân sinh tỷ muội với Tương Linh Tuệ, nhưng cảm tình giữa các nàng lại hơn hẳn thân sinh tỷ muội.
"Ân..."
Tương Linh Tuệ nhỏ giọng khóc ồ lên, không còn cái vẻ ngạo mạn và bừa bãi như trước nữa.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lăng Tu bưng điểm tâm đi đến.
Vừa thấy được Lăng Tu, Tương Linh Tuệ liền lập tức đình chỉ thút thít, nàng không phải là kiên cường, mà là không cho phép mình rơi lệ lộ ra vẻ hèn yếu ở trước mặt người đã từng bị chính thân chế nhạo.
Trừng mắt, hướng Lăng Tu kêu lên: "Ngươi vào để làm gì, đi ra ngoài!"
Lăng Tu không khỏi cảm thấy buồn cười: "Tương tiểu thư, xem ra ngươi đã hồ đồ, nơi này là địa bàn của ta, trong phương viên trăm mét, ngươi nghĩ ngươi có tư cách ra lệnh cho ta sao?"
"Ngươi..."
Tương Linh Tuệ nhất thời nghẹn lời, nhưng nàng lại không muốn rơi xuống hạ phong ở trước mặt Lăng Tu, liền khẩn cầu Lạc Duẫn Nhi, "Tỷ, chúng ta rời khỏi nơi này có được hay không, ta không muốn nhìn thấy người kia."
"Linh Tuệ, hắn là người tốt!" Lạc Duẫn Nhi nói.
"Người tốt còn có thể yêu cầu ta ngủ cùng hắn? Người tốt còn có thể bắt ngươi lại? Tỷ, không phải là ngươi đã bị hắn cho uống thuốc rồi chứ, hắn chính là đồ háo sắc." Tương Linh Tuệ khôi phục vài phần điêu ngoa.
Lạc Duẫn Nhi bất đắc dĩ lắc đầu.
Lăng Tu cũng không phí miệng lưỡi với nàng, đặt điểm tâm lên bàn, nói: "Có đói bụng không?"
Vừa hỏi, bụng Tương Linh Tuệ nhất thời không chịu thua kém "Xì xào" kêu lên, mặt đỏ lên, ngoài miệng thì nói: "Không đói bụng, cho dù có đói bụng, ta cũng không ăn đồ của ngươi cho."
Vừa nói chuyện, ánh mắt lại nhìn thẳng tắp chằm chằm vào điểm tâm trên bàn, nuốt một ngụm nước bọt.
Lăng Tu lười nói chuyện với nàng, trực tiếp nắm cánh tay của nàng.
"Ngươi làm gì? Buông, đại sắc lang!" Tương Linh Tuệ tựa như bị nhéo ở bộ vị trí mạng mà liều mạng giằng co.
"Đừng động!"
Lăng Tu lạnh lùng quát, khí cơ cường đại ùa ra, tựa như một tòa núi lớn đè xuống nàng.
Tương Linh Tuệ lúc này cũng không dám cử động một chút nào, chỉ cảm thấy rất ủy khuất, ô ô khóc lên.
Lăng Tu cũng không nói với nàng, nghiêm túc quan sát vết thương trên cánh tay của nàng một phen, màu tím đen chung quanh vết thương càng ngày càng sâu, chảy ra máu tươi đã có chút màu đen.
"Thế nào?" Lạc Duẫn Nhi ân cần hỏi han.
"Cắn nàng bị thương hẳn là tang thi bình thường, cho nên độc tính phát tác hơi chậm, nhưng nàng không chống nổi 24 tiếng đồng hồ, trong hai mươi bốn giờ sẽ biết thành tang thi." Lăng Tu buông tay Tương Linh Tuệ ra nói.
Lạc Duẫn Nhi thống khổ cúi đầu.
Tương Linh Tuệ đâu còn có thể bảo trì được sự kiên cường nữa, sẽ như nữ hài bình thường rơi lệ thút thít, dáng dấp thật là đáng thương, nàng còn quở trách Lăng Tu: "Tại sao lại nói ngay trước mặt ta, nói ta còn có 24 tiếng đồng hồ, ngươi có biết như vậy là rất tàn nhẫn hay không, ngươi cái hỗn đản không có tim không có phổi mà, ô ô ô..."
Lăng Tu không lên tiếng, hắn không có chút cảm súc gì với Tương Linh Tuệ, nhiều lắm thì chỉ có chút tức giận khi nàng nhục mạ hắn mà thôi, chuyện đi qua đã lâu như vậy, hắn cũng đã quên mất.
"Không được, ta không muốn biến thành tang thi xấu xí!"
Tương Linh Tuệ đem lực chú ý lên điểm tâm trên mặt bàn, đưa tay cầm lên, ăn tương có chút bất nhã, nàng vừa ăn một bên hướng Lăng Tu nói, "Chờ ta ăn xong ngươi liền giết ta đi, ta không muốn biến thành Tang Thi!"
Điểm này lại làm Lăng Tu ngoài ý muốn, Lăng Tu ngạc nhiên một hồi, lập tức gật đầu đáp ứng nói: "Không thành vấn đề."
Lạc Duẫn Nhi rơi lệ, bi thương và đau lòng không nói ra được.
Mười phút sau, Tương Linh Tuệ đã ăn xong điểm tâm.
Lăng Tu cũng dựa theo ước định, rút ra một cây chủy thủ từ bên hông, đâm vào ngực của nàng chấm dứt tính mạng của nàng.
Tại thời khắc mấu chốt này, Tương Linh Tuệ lại rút lui, làm cái dừng lại thủ thế.
"Làm sao vậy?" Lăng Tu bình tĩnh nhìn nàng.
Tròng mắt Tương Linh Tuệ loạn chuyển, lúng túng không thôi nói: "Ta... Ta đột nhiên thay đổi chủ ý, nếu còn 24 tiếng đồng hồ, vậy ta phải hảo hảo sống hết 24 tiếng đồng hồ mới đúng, ta phải hoàn thành những việc mà ta còn muốn làm, không thể qua loa kết thúc tính mạng của mình như vậy."
Lăng Tu liếc nàng một cái, làm sao không biết là nàng đang sợ.
Thở dài một tiếng thu hồi chủy thủ, lập tức quyết định giết chết Tương Linh Tuệ ở thời điểm hóa tang thi, khi đó động thủ cũng sẽ không có chút khó khan bào.
"Thất ca, không... Không xong, có rất nhiều... Rất nhiều tang thi xông tới hướng chúng ta rồi!" Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến thanh âm Tiểu Bì đầy lo lắng và kinh hoảng.