Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Tình huống thân thể của Lăng Tu đang cực kỳ không tốt, phía sau lưng bị lựu đạn nổ tung làm bị thương, huyết nhục bị thiêu cháy không rõ, nếu không phải vì có một cổ ý niệm kiên cường chống đỡ, lúc này hắn cũng đã ngã xuống rồi.
Những người khác cũng mệt mỏi không chịu nổi, bất kể là tinh thần hay là thân thể, đều hiển hiện ra vẻ mệt mỏi.
Ba người Hòa Thượng chỉnh lý ra một gian nhà, để cho Lăng Tu nghỉ ngơi, còn từ trong phòng của thấy thuốc tìm được rất nhiều thuốc chữa thương, thận trọng xử lý vết thương sau lưng Lăng Tu.
Lạc Duẫn Nhi mặc dù là bác sĩ thần kinh, nhưng cũng rất chuyên nghiệp trong việc làm ý ta, hàng cũng gia nhập hỗ trợ.
Về phần Tương Linh Tuệ và Tào Minh Khang, lại như chuyện không liên quan tới mình tư thái treo lên thật cao, nếu không phải vì Lạc Duẫn Nhi kiên trì, bọn họ đã quyết định sẽ không lưu lại.
Lăng Tu bị băng bó thành xác ướp, chỉ có thể nằm úp sấp ở trên giường, đau đớn thiêu cháy linh hồn, làm hắn không nói được một câu, chỉ cắn chặt hàm răng, yên lặng thừa nhận loại dằn vặt này, cái trán toát ra mồ hôi hột chảy ròng ròng.
"Thất ca, nếu mà ngươi muốn la lên thì hãy kêu ra đi, hét ra được thì có thể dễ chịu hơn một chút!" Thấy Lăng Tu khó chịu như vậy, trong lòng Tiểu Bì rất kho chịu.
Lăng Tu phức tạp cười cười không, không có khí lực nói chuyện.
"Ta từng bị bỏng, nếu một khắc không có ở trong nước lạnh, chỗ bị phỏng tựa như bị lửa đốt cháy đau đớn khó nhịn, sau lưng thất ca bị một mảng lớn như vậy, đau nhức khó có thể tưởng tượng nổi." Lão Bát cau mày nói.
"Cái này còn cần ngươi nói, ta hỏi một chút ngươi, có biện pháp nào có thể giảm bớt đau đớn trên người thất ca hay không." Tiểu Bì tức giận quát lên.
Lão Bát suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không đặt thất ca ở trong nước lạnh đi?, biện pháp này có thể loại bỏ cảm giác bị thiêu cháy."
"Không được, vết thương của hắn không thể đụng vào nước, rất dễ bị nhiễm!" Lạc Duẫn Nhi kiên quyết phủ quyết.
"Lạc tiểu thư nói rất đúng, thất ca không phải là tổn thương và bị phỏng bình thường như vậy, hai người ngu xuẩn các ngươi cũng đừng đưa ra những chủ ý ngu xuẩn như vậy." Hòa Thượng quở trách hai người Tiểu Bì một phen.
Khi đau đớn tăng lên, Lăng Tu cuối cùng chịu đựng không nổi mà ngất đi.
Hôn mê, ký ức sống lại như thủy triều, từng cái khuôn mặt quen thuộc hiện lên, Lăng Tuyết, Đường Tiểu Mạt, Trương Nhất, Sở Ly Nguyệt, Dương Thi Vân... Hết thảy đều trở nên rõ ràng, trở nên sáng tỏ, không còn hư vô phiêu miểu nữa.
Ký ức thức tỉnh, lực lượng biến chủng cũng thức tỉnh!
Tại dưới tầng tầng lớp lớp băng gạc, vết thương phía sau lưng của hắn khép lại với tốc độ thật nhanh, đang từ từ hồi phục lại huyết nhục.
Lúc này đã là chạng vạng tối, bọn người Hòa Thượng đều ngồi vây quanh đống lửa ăn điểm tâm. Bởi vì không hợp với Tương Linh Tuệ và Tào Minh Khang, tràng diện thập phần im ắng, mọi người không nói câu nào.
"Chi ~ "
Lăng Tu đẩy cửa phòng đi ra, chính hắn đã hủy đi tất cả bang gạc trên người, đổi lại một cái áo sơmi màu đen cùng cái quần đen.
Tóc đen bóng, mày kiếm anh tuấn, con ngươi dài nhỏ ẩn chứa sự lợi hại, thân hình cao to lại không thô lỗ, cổ áo hơi mở rộng, lộ ra da thịt trắng nõn bên trong, hắn cứ như vậy đi từng bước một tới chỗ mọi người, giống như ưng trong đêm tối, côi cút đơn độc lộ ra một cổ khí tức kiêu ngạo.
Ba người Hòa Thượng, Lạc Duẫn Nhi, Tương Linh Tuệ, cùng với Tào Minh Khang đều kinh ngạc ngây ngẩn cả người, phía sau lưng bị nổ huyết nhục không rõ, có thể bảo trụ một cái mạng đã là vạn hạnh trong bất hạnh, nếu như muốn khôi phục triệt để, chí ít cũng cần thới gian ba tháng, nhưng bây giờ lại có chuyện gì xảy ra? Thất ca (Lăng Tu) hình như đã khôi phục?
Lăng Tu đi tới bên đống lửa khi bọn hắn còn đang ngạc nhiên, ngồi xuống, thẳng đến khi hắn mở miệng hỏi có còn thịt đại bàng hay không, mọi người mới phục hồi lại tinh thần.
"Có có có, còn có thật nhiều!" Hòa Thượng mang ba lô ra, đặt ở trước mặt Lăng Tu.
Lăng Tu cũng không khách khí, cầm lên một khối thịt rồi ăn.
Tiểu Bì và Lão Bát hưng phấn kích động chạy tới: "Thất ca, ngươi... Thương thế của ngươi tốt rồi?"
Lăng Tu cười cười: "Tốt rồi!"
Tiểu Bì nhịn không được đưa tay sờ sờ lưng Lăng Tu, sờ được da dẻ bằng phẳng, nhất thời mừng như điên kêu to lên: "Thần kỳ, thật là thần kỳ!"
"Ta cũng sờ!"
Lão Bát không tin, cũng đưa tay sờ sau lưng Lăng Tu, khi cảm thụ được sự bằng phẳng phía sau lưng thì, đồng dạng cũng kinh hô thất thanh, "Được rồi, thất ca thực sự tốt rồi, quá thần kỳ!"
Dường như vẫn cảm thấy khó có thể tin, hai người thay phiên sờ soạng một lần lại một lần, Lăng Tu cũng để bọn hắn tùy ý, chỉ chuyên chú ăn thịt.
"Hai người các ngươi cút ngay, để ta sờ!"
Hòa Thượng đẩy Tiểu Bì cùng Lão Bát ra, hai tay run rẩy sở lên sau lưng Lăng Tu, cảm giác kia giống như là đang cởi quần áo của một mỹ nhân đang ngủ say, khó có thể ức chế sự kích động và hưng phấn.
Khi xác nhận Lăng Tu đã tốt, Hòa Thượng cũng sửng sốt bốn năm giây mới hồi phục lại tinh thần: "Ta DCM, thất ca, ngươi khẳng định không phải người!"
Lăng Tu quay đầu lại, dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn về phía hắn.
Hòa Thượng lúng túng không thôi, gãi gãi đầu, cười hắc hắc nói: "Ta là nói, thất ca ngươi là thần, chỉ có thần mới có thể phục hồi như cũ trong thời gian ngắn như vậy."
Lăng Tu bất đắc dĩ lắc đầu: "Đừng làm rộn, tất cả đều ngồi xuống đi?!"
Ba người Hòa Thượng lĩnh mệnh, ngồi trở lại vị trí cũ, nhưng tâm tình vẫn khó có thể ức chế.
Lạc Duẫn Nhi lúc này mới tỉnh hồn lại, môi đỏ mọng khẽ mở, dò hỏi: "Lăng Tu, thương thế của ngươi thực sự tốt rồi sao?"
"Ân "
Lăng Tu gật đầu, "Đa tạ Lạc tiểu thư quan tâm!"
"Điều này sao có thể a, thương thế của ngươi ta tận mắt thấy qua, rất nghiêm trọng, đã..."
"Ngay cả người chết còn có thể thay đổi Thành Tang Thi sống lại, thế giới này đã có rất nhiều chuyện phá vỡ nhận thức, một chuyện như vầy thì quá bình thường." Lăng Tu mỉm cười ngắt lời nói.
Nghe vậy, Lạc Duẫn Nhi bỗng nhiên ý thức được Tương Linh Tuệ muội muội của mình, bị nhiễm virut nhưng không có biến thành Tang Thi, trái lại còn có thực lực rất cường đại.
Vừa nghĩ, liền trầm mặc lại, thử đi tiếp thu.
"Thất ca nói không sai, tất cả đều có khả năng!" Lão Bát lên tiếng phụ họa.
"Hừ, hắn chính là đang gia trang!" Tương Linh Tuệ hừ nhẹ một tiếng, rất là bất thiện trừng Lăng Tu.
"Coi như là gia trang, vậy thất ca của chúng ta cũng có vốn liếng để giả trang!" Lão Bát chống đỡ.
Tương Linh Tuệ rất bất mãn, hai tay chống nạnh đứng lên, hướng Lão Bát quát lên: "Này, bây giờ là thế nào a, ban ngày nếu không phải vì có bản tiểu thư đứng ra, ngươi đã sớm bị đầu quái vật kia tìm ra từ trong đống tang thi kéo thành mảnh nhỏ rồi, ngươi làm sao có thể đấu võ mồm cùng bản tiểu thư!"
"Chiếu theo ngươi nói như vậy, vậy ta phải coi ngươi là tổ tông sao?" Lão Bát trầm giọng nói.
"Ngươi..."
Tương Linh Tuệ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng cảm thấy Lão Bát thật quá đáng, một chút cảm kích cũng không có.