Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Lão Bát cũng không lĩnh tình của Tương Linh Tuệ, rồi lại nói, Tương Linh Tuệ sở dĩ đứng ra, mục đích không phải vì cứu hắn, mà là vì thể hiển bản lĩnh của nàng mà thôi.
Lúc này Tiểu Bì cũng dùng giọng hài hước lên tiếng: "Người khác đều làm tốt chuyện chưa bao giờ cần hồi báo, Tương tiểu thư lại không phải như nhau, một mực suy nghĩ chúng ta phải mang ơn, việc này hình như không tốt lắm?. Nếu không như vậy, ngươi làm lão bà cho thất ca của chúng ta, đừng nói mang ơn, ba người chúng ta sẽ coi ngươi là tổ tông!"
"Vương bát đản, ngươi không muốn sống nữa phải không? Tin hay không bản tiểu thư xé miệng của ngươi ra bay giờ!" trong mắt Tương Linh Tuệ nổi lên hung quang, con ngươi biến thành màu trắng, một cổ khí cơ cường đại bộc phát ra từ trên người nàng.
Tiểu Bì run lên, ngượng ngùng ngậm miệng lại, bởi vì hắn bỗng nhiên ý thức được, cô nãi nãi này xưa đâu bằng nay a, thực lực cường hãn tuyệt đối, nếu chọc giận nàng thật, mình sẽ không có quả tốt để ăn.
Lão Bát và Hòa Thượng cũng không lên tiếng, nhìn Tương Linh Tuệ, thực sự có thể nói được thì làm được, bọn họ cũng không muốn chạm vào rủi ro.
Lăng Tu ăn xong một miếng thịt liền mở miệng hoà giải: "Tiểu Bì, các ngươi bớt tranh cãi đi."
Con ngươi màu trắng, Tương Linh Tuệ là một biến chủng cấp A, tuy bản thân không sợ nàng, nhưng như thế nào đi nữa thì ban ngày nàng cũng đã xuất lực, để cho căn cứ chết ít người, Tiểu Bì và Lão Bát có thể sống, xác thực là cũng nhờ nàng không ít, đây là sự thực không thể trối cái.
"Linh Tuệ!" Lạc Duẫn Nhi và hô một tiếng với Tương Linh Tuệ, ý bảo nàng đừng đại phát tính khí đại tiểu thư nữa.
Tương Linh Tuệ sắp nổi giận, thấy Lăng Tu còn bình tĩnh thong dong như vậy, hời hợt đè chuyện này xuống, nàng càng giận không có chỗ phát tiết, hoàn toàn bỏ qua lời khuyên can của Lạc Duẫn Nhi, hai mắt trừng trừng, chỉ đầu mâu về hướng Lăng Tu: "Ngươi tên khốn kiếp kia bớt ở đây trang bức đi, bản tiểu thư đã nói muốn đánh ngươi răng rơi đầy đất, hiện tại thương thế của ngươi đã tốt rồi, tiểu thư có rat ay cũng không coi là khi dễ ngươi chứ?."
Vừa dứt lời, "Oành" chân trái bỗng giẫm xuống đất, phóng qua khỏi đống lửa trại, giống một đầu mẫu báo tập kích hướng Lăng Tu.
Chiếm được lực lượng cường đại, Tương Linh Tuệ cũng rất tự tin với thực lực của mình, nàng nhất định phải để cho cái tên đã từng nhục nhã mình chịu trừng phạt, hơn nữa trọng yếu nhất là, nàng vẫn chờ mong thấy được tên ghê tởm này quỳ xuống đất cầu xin nàng tha thứ.
Lăng Tu phản ứng cực nhanh, đứng dậy nhảy ra, hai cánh tay mở rộng, thân thể rơi xuống cách đó bốn năm thước, phảng phất như thoát khỏi lực dẫn lực, động tác bay lả tả rất nhẽ nhàng.
Những người khác thấy được phải chắt lưỡi một trận, bởi vì chiêu thức này của Lăng Tu, thật giống như khinh công trong phim được cao thủ luyện tới cực hạn vậy, cảm giác như bay đi theo gió vậy, rất cường đại, khí định thần thanh, để cho người ta không thể phán đoán được.
Tương Linh Tuệ cũng hơi sững sờ, khí cơ tăng vọt.
"Có bản lĩnh thì chớ chạy!"
Hét lớn một tiếng, thân thể mềm mại như mũi tên rời cung, bắn hướng về phía Lăng Tu.
Giẫm chận tại chỗ, khoảng cách bốn năm thước liền bị rút ngắn trong chớp mắt, chân trái giẫm ầm ầm, thân thể xoay chuyển, đùi phải mượn quán tính cuồng mãnh mà càn quét ra, lực lượng cường đại đánh thẳng vào gáy Lăng Tu.
Biến chủng cấp A, mặc dù không có được huấn luyện chút nào, chỉ với một chiêu đơn giản không có chút hoa lệ nào, liền để cho người ta bị rung động thật nhiều, bọn Hòa Thượng chỉ thấy Tương Linh Tuệ tạo ra từng đạo tàn ảnh.
"Oành ~ "
Thanh âm thanh thúy như sấm sét nổ vang, làm lỗ tai người ta ông minh một trận.
Lăng Tu vẫn không nhúc nhích, nâng lên cánh tay trái tinh chuẩn cản lại đùi phải Tương Linh Tuệ, hai người đụng nhau, lực lượng tạo ra một đợt sóng năng lượng vô hình lan ra bốn phía, làm tóc Lăng Tu và tóc Tương Linh Tuệ bay phấp phới.
Tương Linh Tuệ trừng mắt nhìn, cũng không nghĩ tới Lăng Tu có thể ngăn trở một cước này của nàng, nàng hầu như đã đánh ra toàn lực a.
"Tương tiểu thư, dừng tay được không?, ta không muốn đánh với ngươi!" Lăng Tu dùng nhãn thần đạm mạc nói.
Đối với Tương Linh Tuệ hắn cũng không có tình cảm gì, cũng không có cảm thấy ghét, nhưng nàng cứu Tiểu Bì và Lão Bát, chỉ bằng điểm này, hắn phải có chút nhẫn nại với nàng, nếu không phải là như thế, hắn cũng sẽ không chỉ đón đỡ đơn giản như vậy.
"Ngươi sợ thua sao, sợ mất mặt ở trước thủ hạ của ngươi sao? Nếu mà ngươi dập đầu bồi tội với bản tiểu thư, bản tiểu thư liền có thể không tính toán so đo chuyện lúc trước!" Tương Linh Tuệ quát nhẹ.
Đồng thời, thân thể chỉ đình trệ một lát, liền thu chân, thân thể nghiêng về trước, nắm chặt quả đấm cuồng mãnh đánh về hướng Lăng Tu, không có chiêu thức hoa lệ gì, chính là một quyền đơn giản, thế nhưng lực lượng lại không thể khinh thường.
"Oành Oành Oành ~ "
Tay phải Lăng Tu tung lên, đem ngăn trở được hết, giọng nói dần dần lạnh nhạt nói: "Ta khuyên ngươi tốt nhất nên ngừng tay!"
Hắn không phải là không còn cách nào khác, tương phản, nếu chọc hắn nóng lên thiệt, hắn sẽ rat ay thật.
"Bản tiểu thư sẽ không dừng tay, ngươi có thể làm gì ta nào?" Tương Linh Tuệ căn bản không thêm để ý tới, dùng hết thảy khả năng, quyền cước không ngừng đánh về phía Lăng Tu.
Lăng Tu vừa cản vừa lui, sắc mặt cũng càng phát ra lạnh xuống, Tương Linh Tuệ này đang không ngừng tiêu hao sự nhẫn nại của hắn.
"Thực sự là phong thuỷ xoay chuyển a, Linh Tuệ của nhà chúng ta lại chính là nữ chiến thần a, lão đại ngươi có thân thủ là rất lợi hại, khả năng lợi hại hơn Linh Tuệ sao? Ngươi xem một chút ngươi xem một chút, lão đại của các ngươi không có cơ hội hoàn thủ luôn rồi, ủy khuất vô cùng, ha ha ha..." Tào Minh Khang không quên lên tiếng trào phúng đám người Hòa Thượng.
"Họ Tào, ngươi muốn chết đúng không?" Hòa Thượng trừng trừng.
"Ít hù dọa lão tử đi, lão tử cũng không phải là người dễ bị hù dọa, bất quá bây giờ tâm tình ta đặc biệt tốt, lười tính toàn với con lừa ngốc ngươi." Tào Minh Khang lấy một bao hạt dưa, hăng hái nhìn Lăng Tu cùng Tương Linh Tuệ chiến đấu.
Lạc Duẫn Nhi không ngừng la lên, nàng không ngừng gọi Tương Linh Tuệ dừng tay, nhưng Tương Linh Tuệ như hoàn toàn không có nghe được vậy, vẫn mạnh mẽ công kích Lăng Tu như cũ.
"Người nhát gan, người nhu nhược, chớ trốn a, trước đây không phải nói muốn bản tiểu thư ngủ cùng ngươi sao? Hiện tại lại kinh sợ rồi sao?"
Tương Linh Tuệ rất mang thù, trước đây Lăng Tu nói nhục nhã nàng ngay trước mọi người của Bạch bang và Hải bang, giống như là chuyển mới vừa hôm qua vậy hiện rõ ràng ở trước mắt, làm cho nàng nhớ tới liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Keng ~ ầm "
Đột nhiên, Lăng Tu né tránh không được, bị năm ngón tay nàng cào trúng, trên mặt nhất thời xuất hiện vài vết máu, như là bị móng vuốt bén nhọn xé ra vậy, máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra.
Lăng Tu nhảy ra, đưa tay đụng một cái, mặt không thay đổi nhìn chăm chú vào Tương Linh Tuệ.
Tương Linh Tuệ đứng tại chỗ cười nhạo nói: "Má trái bị bản tiểu thư cào rời sao, chờ, bản tiểu thư sẽ giúp ngươi làm nốt bên má phải!"
Nói xong, hăng hái điên cuồng lao tới hướng Lăng Tu.
Nhưng không biết rằng tính nhẫn nại của Lăng Tu đã bị nàng bào hết, khi nàng phóng đi thì, con ngươi Lăng Tu bỗng nhiên biến thành màu đỏ tươi, con ngươi yêu dị như ánh trăng, khí tức khát máy tràn ra, đồng thời, uy áp mạnh mẽ ùa ra như cơn lốc.