Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Sát khí lành lạnh bao trùm tới tựa như kinh đào hãi lãng, trong yết hầu Lăng Tu phát siranh một tiếng gào thét không giống tiếng người, cường thế tới gần Tương Linh Tuệ, tay phải vung lên, như điện xẹt qua trời cao, lao thẳng vào cổ Tương Linh Tuệ.
Tương Linh Tuệ quá sợ hãi, trong mắt chỉ thấy bàn tay đen kịt, bàn tay tái nhợt không có chút huyết sắc nào, ngay cả phản ứng cũng không kịp, cái cổ đã bị cái bàn tay này nắm lại, ngay sau đó một cổ cực lớn đến mức nàng không có lực phản kháng.
"Oành ~ "
Gáy chấm đất trước, lực lượng cường đại làm mặt đập ra một cái hố to, đất đá bắn ra, bụi bặm bốc lên.
Biến cố bất thình lình này, để cho Hòa Thượng, Tiểu Bì cùng với Lão Bát phát ra một tiếng thét kinh hãi, hai mắt trợn to, miệng cũng mở lớn thành hình chữ "o", khiếp sợ phi thường. Tào Minh Khang cũng ngạc nhiên, cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh biến hóa như vậy.
Đã bị một đòn nghiêm trọng như vậy, trạng thái biến chủng của Tương Linh Tuệ liền rút lui, ở bên trong đám bụi mù, nàng nhìn thấy , là một đôi mắt màu đỏ tươi như hai ngọn hồng đăng vậy, băng lãnh, khát máu, không hề có chút tình cảm, thật giống như mắt của một đầu dã thú!
Nàng ngấy ngốc đứng im, ngay cả thống khổ cũng tạm thời quên đi, hoàn toàn bị trạng thái bây giờ của Lăng Tu làm rung động. Làm cho nàng cảm thấy sợ hãi chính là, bàn tay trên cổ đang chậm rãi co rút lại, cảm giác hít thở không thông càng ngày càng đậm hơn, thế cho nên nàng bắt đầu giãy dụa, mặt đỏ lên thành màu gan lợn.
"Hắn... Muốn giết ta!"
Trong đầu Tương Linh Tuệ hiện lên một cái suy đoán khiến nàng kinh hãi đảm chiến.
"Đừng!" Lạc Duẫn Nhi hốt hoảng kêu to.
Thân thể Lăng Tu chấn động, con ngươi màu đỏ tươi lóe lóe, phục hồi lại tinh thần từ trong ý niệm giết chóc, ngẩng đầu nhìn ánh ánh mắt Lạc Duẫn Nhi tràn đầy vẻ cầu khẩn, lại nhìn ngu quan của Tương Linh Tuệ đang hơi có chút vặn vẹo, năm ngón tay chậm rãi buông ra, màu đỏ tươi trong mắt cũng dần dần biến mất, chờ tay rời khỏi cổ Tương Linh Tuệ, hắn liền khôi phục lại dáng dấp người thường.
Tương Linh Tuệ kịch liệt ho khan, tham lam hô hấp, sắc mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tu tràn đầy vẻ kiêng kỵ và sợ hãi, mới vừa rồi, nàng rất rõ ràng mình vừa mới đi qua Quỷ Môn quan, nếu không phải vì có tỷ tỷ của mình gọi lại Lăng Tu ở thời khắc mấu chốt, hiện tại khẳng định nàng đã bị Lăng Tu chặt đứt cổ.
"Đừng tưởng rằng khi có được một phần năng lực thì liền có thể không kiêng nể gì cả, trên thế giới này, còn có rất nhiều ngươi thu được năng lực còn cưởng đại hơn so với ngươi nhiều, muốn sống được lâu một chút, ngươi lên thu liễm lại cái tính khí đại tiểu thư này đi!"
Lăng Tu đạm mạc nói một câu với Tương Linh Tuệ, rồi cũng không quay đầu lại đi tới bên đống lửa ngồi xuống.
Lạc Duẫn Nhi và Tào Minh Khang đi tới đỡ Tương Linh Tuệ trở về vị trí.
Bị Lăng Tu dạy dỗ một trận, Tương Linh Tuệ không dám nói một câu, chỉ tựa sát vào Lạc Duẫn Nhi, chưa tỉnh hồn, còn không có hồi thần lại, vừa rồi Lăng Tu thật sự là rất đáng sợ, quả thực giống như một đầu dã thú, trong nháy mắt khi hắn tấn công tới đó, nàng như thấy được thi sơn biển máu, hình ảnh như địa ngục.
Hòa Thượng, Tiểu Bì, cùng với Lão Bát nhìn không được phải quan sát Lăng Tu, hiện tại bọn họ phi thường khẳng định, Lăng Tu cũng giống như Tương Linh Tuệ đã thu được thực lực siêu cường, hơn nữa có có lực lượng mạnh mẽ hơn Tương Linh Tuệ nhiều.
"Cuối cùng nhìn ta làm cái gì, trên mặt ta có cái gì sao?" Lăng Tu trắng mắt liếc bọn họ, lập tức giơ tay lên xoa xoa khuôn mặt.
Vốn vết thương do Tương Linh Tuệ tạo ra bị hắn lau sách vết máu đi thì liền lộ ra da dẻ bằng phẳng trơn bóng, không có bất kỳ vết thương nào, thậm chí ngay cả một tia dấu vết cũng không có.
Một màn này, ba người Hòa Thượng cùng với đám người Lạc Duẫn Nhi thấy đều phải ngơ ngẩn, trong lòng khiếp sợ thầm nghĩ: Đây là loại năng lực gì? Vết thương mà có thể khôi phục nhanh như vậy sao?
"Thất ca, trước đây ngươi là người nào a?"
Tiểu Bì hỏi vấn đề mà mọi người muốn hỏi, bởi vì Lăng Tu quá thần bí, hơn nữa lại còn rất cường đại, một người mạnh mẽ như vậy, lại mất trí nhớ, cố sự này khiến cho mọi người phải tò mò.
Lăng Tu cười cười, rồi nói với bọn họ về biến chủng và người năng lực sinh hóa, cuối cùng Tiểu Bì không chịu nổi hỏi, tại sao mình lại mất trí nhớ, tại sao lại đi tới Thành Tác Tô.
Năng lực khống chế lửa, năng lực Băng Hệ, năng lực khống phong... Cùng với sức chiến đấu kinh người, biến chủng có tiềm lực vô hạn...
Hết thảy tất cả, làm cho bọn người Hòa Thượng này nghe tới nhập thần, sợ hãi thầm than, rung động, biểu tình trên mặt biến ảo như khí trời vậy.
"Ta DCM nó, thất ca, thì ra ngươi là bị một người dùng năng lực không gian trực tiếp chuyển dời từ Huyễn Thành đến Thành Tác Tô a!" Hòa Thượng cảm thán nói.
"Đúng vậy!"
Lăng Tu chẳng nói đúng sai mà chỉ gật đầu, cái người thi triển năng lực không gian, hẳn là Lãnh Mạc.
"Thật không thể tin được, những siêu năng lực này đều chỉ có ở trong phim ảnh a, mà giờ lại có thể nhìn thấy trong hiện thực."
Lão Bát khiếp sợ tự nói, lập tức rất thất lạc nói, "Vì sao ta không có thu được siêu năng lực nào vậy?" Trên mặt hiện lên nụ cười bỉ ổi, "Nếu như ta cũng có siêu năng lực, thì chỉ cần đánh rắm môt cái, thì mỹ nữ sẽ phải nhớ thương ta hàng đêm."
"DCM nó ngươi đừng có mơ mộng như vậy, chúng ta đi theo thất ca tới Huyễn Thành, nơi đó có nhiều người sống sót như vậy, chúng ta nhất định có thể tìm được lão bà." Tiểu Bì gặm cây củ cải nói.
Hòa Thượng hung hăng vỗ ót của hắn một cái, hưng phấn nói: "Tiểu Bì nói đúng, nói không sai, chúng ta đi tới Huyễn Thành, tuyệt đối là có thể ăn no, đến lúc đó, lão tử phải lấy mười lão bà."
"Con lừa ngốc háo sắc, không sợ các nàng móc sạch thân thể ngươi sao!" Tào Minh Khang bình luận.
"DCM người cái gì vậy a!"
Hòa Thượng hai mắt trừng trừng trả lời hắn một câu, sau đó lại thảo luận với Tiểu Bì và Lão Bát về cảm nghĩ khi sinh hoạt ở Huyễn Thành.
Lăng Tu an tĩnh nhìn lửa trại, trong lòng nhớ tới đám người Đường Tiểu Mạt và Trương Nhất, khi mình bị Lãnh Mạc chuyển dời đến Thành Tác Tô, không biết bọn họ vẫn khỏe chứ? Suy nghĩ một chút, nắm tay không khỏi chậm rãi nắm lại, bất kể là như thế nào, hắn vẫn phải trở lại, nhất định phải diệt toàn bộ “U Linh”, để cho “U Linh” chôn cùng Dương Thi Vân!
Lạc Duẫn Nhi vẫn ngồi ở bên cạnh lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt sáng lên, nhãn thần ưu nhã nhã nhặn lịch sự.
Nàng yếu ớt mở miệng nói: "Lăng Tu, có thể mang theo chúng ta đi tới Huyễn Thành không?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đặc biệt là Tương Linh Tuệ, lập tức nói: "Tỷ, ngươi nói cái gì a, tại sao chúng ta phải đi Huyễn Thành? Rồi lại nói, dù cho có phải đi đến Huyễn Thành, dựa vào cái gì mà phải lăn lộn...phải nhờ người kia dẫn chúng ta đi?" Nàng cũng không muốn ở cùng Lăng Tu dù chỉ một khắc.
Vốn muốn gọi Lăng Tu là "Hỗn đản" , thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện lúc trước, liền cứng rắn nuốt chứ này xuống bụng.
Lạc Duẫn Nhi phức tạp cười cười: "Hải bang không còn, chúng ta đã không còn chỗ để đi, Huyễn Thành sẽ là nơi rất tốt để tới."
"Ta không đồng ý!"
Tào Minh Khang đứng lên, phủ quyết nói, "Duẫn nhi, Hải bang không còn, nhưng ba người chúng ta có thể tìm một địa phương định cư rồi sinh hoạt cả đời, không cần thiết dày vò như vậy. Hơn nữa Huyễn Thành có bị tang thi công phá hay không cũng còn chưa biết, chúng ta đi nơi đó làm cái gì?"