Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
"Đúng vậy tỷ, chúng ta không nên đi Huyễn Thành, nên tìm một ơi ở gần đây mà sinh hoạt là được nha!" Tương Linh Tuệ phụ họa.
Lạc Duẫn Nhi lắc đầu: "Linh Tuệ, lần này nghe ta, chúng ta đi Huyễn Thành."
Lựa chọn đi Huyễn Thành, nàng có ba cái nguyên nhân, thứ nhất, nàng kỳ thực cũng không có cảm tình đối với Tào Minh Khang, hai người đính hôn chẳng qua là do phụ mẫu nói trước mà thôi, cho nên nàng vẫn luôn bài xích với việc sống cùng Tào Minh Khang, nàng cảm thấy Lăng Tu là một nam nhân có thể dựa vào, đi cùng hắn cùng một chỗ, nàng và Tương Linh Tuệ sẽ an toàn hơn nhiều, dù sao, hắn có thực lực cường đại thì nàng đã tận mắt nhìn thấy. Thứ ba, nàng khát vọng đi tới xã hội nhân loại, mà không phải là chỉ có sống ở một nơi chỉ có vài người cô độc, chính vì nó mà nàng muốn tới Huyễn Thành.
"Được rồi!"
Tương Linh Tuệ biết mình không sửa đổi được quyết định của Lạc Duẫn Nhi, cắn môi đỏ mọng nói, "Nhưng chỉ có ba người chúng ta đi là được rồi, không cần phải đi cùng cái tên kia?"
Tên kia trong miệng nàng là chỉ Lăng Tu, bị Lăng Tu hung hăng dạy dỗ một trận, bây giờ nàng vẫn không có chút kính nể gì với Lăng Tu, cũng không có chán ghét, nàng không muốn ở cùng Lăng Tu dù chỉ một khắc.
"Không sai, mười bảy tuy có thực lực cường đại, nhưng hắn là lão đại Bạch bang, có quan hệ đối địch với Hải bang chúng ta, làm bạn với hắn thật sự là chẳng ra cái gì cả, rồi lại nói, hắn vừa rồi còn kém một chút nữa đã giết Linh Tuệ rồi, chúng ta theo hắn, chẳng phải là cái gì cũng phải nghe theo hắn hay sao, cái gì cũng phải hỏi ý hắn sao?"
Tào Minh Khang thì ngàn vạn lần không đồng ý, hắn luôn cảm giác vị hôn thê của mình nhìn Lăng Tu với ánh mắt rất không bình thường, điều này làm cho hắn cảnh giác.
Đang nghe Lạc Duẫn Nhi thỉnh cầu thì, Lăng Tu kỳ thực đã nhíu mày, nói thật, hắn không muốn mang theo nhiều người như vậy, nhiều người đi thì thật sự sẽ có đại phiền toái, hắn thậm chí còn muốn đám người Hòa Thượng đi Lương Sơn tìm các huynh đệ Bạch bang khác. Một mình đi tới Huyễn Thành, thì tốc độ có thể nhanh hơn không ít, hơn nữa cũng có thể giảm rất nhiều phiền toái.
Chỉ là ba người Hòa Thượng đã dính sát hắn không chiu bỏ qua, không có bất luận chút thương lượng nào, về phần ba người Lạc Duẫn Nhi, hắn thực sự không muốn mang theo, cũng không nguyện ý mang theo.
"Lạc tiểu thư, ta cảm thấy ngươi có thể nghe kiến nghị của hai người bọn họ một chút. Mặt khác, muội muội ngươi Tương Linh Tuệ là biến chủng, nếu đi đến Huyễn Thành thật, nàng sẽ gặp đã bị bộ ARR đuổi bắt, sinh hoạt không yên ổn chút nào!"
Lăng Tu không trực tiếp cự tuyệt Lạc Duẫn Nhi, dù sao người nữ nhân này cũng đã trợ giúp hắn khôi phục ký ức, hắn sẽ nghi tac trong lòng đối với người đã trợ giúp chính mình.
"Không phải là có ngươi sao? Ta tin tưởng ngươi có thể giải quyết hết thảy vấn đề!"
Ánh mắt Lạc Duẫn Nhi kiên định nói, "Lăng Tu, xin ngươi đáp ứng ta, mang theo chúng ta được không?, xin nhờ."
Nói xong, hướng Lăng Tu thi lễ một cái.
Lăng Tu không có biện pháp cự tuyệt thỉnh cầu của người nữ nhân, ngầm cho phép đi cùng.
...
Ngày thứ hai trời vừa hừng đông, nhóm bảy người liền lên đường đi tới Huyễn Thành.
Nơi dừng chân còn lại một chiếc xe có thể lái được bình thường, đủ để ngồi bảy người. Là Hòa Thượng lái xe, Lăng Tu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mọi người thì ngời phía sau bắt đầu xuất phát tới Thành Tác Tô.
Thật vất vả mới được đến được còn đường đi bằng phẳng, đi qua Thành Tác Tô, chay theo quốc lộ đi về phía tây.
Trên đường gặp phải rất nhiều tang thi hành động chậm chạp, du đang không mục đích, Hòa Thượng thập phần dứt khoát, trực tiếp lái xe đụng tới, lực đập vào rất cường đại nhất thời để cho thân thể tang thi tách rời ra, như là bị một quả bom nổ từ trong ra ngoài, nội tạng và ruột bắn ra.
Hòa Thượng huýt sáo, chậm rãi mở cần gạt nước, bình tĩnh lau sạch kính chắn gió.
Còn hưng phấn nói với Lăng Tu: "Đụng tụi nó nổ tung thật là vui, giống như là đang chơi chò tàn sát tang thi vậy, thật sự là quá sung sướng!"
Lăng Tu bất đắc dĩ lắc đầu không nói.
Lão Bát nhíu mày: "Hòa Thượng ca, ngươi suy tính một chút tới cảm thụ của Tiểu Bì không?, hắn cũng sắp nôn mật ra, hắn không thể nhìn thấy cái hình ảnh máu tanh như vậy."
"Tiểu tử ngươi lại nói bậy, ngươi lại bôi đen rồi ta, nói bao nhiêu lần rồi, ta say xe, không phải bởi vì chịu không nổi hình ảnh máu tanh này, oe oe..." sắc mặt Tiểu Bì trở nên xanh mét, nói xong, lại ói vào trong cái túi.
"Bản tiểu thư không chịu nổi, đỗ xe, nhanh đỗ xe, ta không chịu được nữa rồi!" Tương Linh Tuệ kêu lên, trong xe tràn ngập một mùi khó nghe, nàng được nuông chiều từ bé thật sự không nhịn được.
"Hòa Thượng, đỗ xe!"
Nói chuyện là Lăng Tu, hắn không phải bởi vì Tương Linh Tuệ la hét, mà cân nhắc đến nguyên nhân Tiểu Bì, sinh sống cùng bọn họ lâu như vậy, hắn tự nhiên biết Tiểu Bì đúng là say xe, nhưng ngày hôm nay nghiêm trọng như vậy, hay vẫn nên xuống xe nghỉ ngơi một chút.
Chiếc xe chậm rãi dừng lại, Tương Linh Tuệ không kịp chờ đợi đẩy cửa xe ra chạy xuống, thở tưng hơi một.
Tào Minh Khang thì đỡ lấy Lạc Duẫn Nhi, một mực ở bên cạnh chiếu cố nàng.
Tiểu Bì thì thất tha thất thểu, như là uống say lao xuống từ trên xe.
"Ngươi quá vô dụng rồi?, ngồi xe mà cũng biến thành cái dạng này, nếu mà ngươi đi máy bay hoặc là ngồi ca-nô, không phải là ngươi sẽ hộc máu sao?" Hòa Thượng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà giáo huấn.
Tiểu Bì lắc đầu, rất là bất đắc dĩ, cũng cảm giác một lời khó nói hết.
Lăng Tu cho hắn đưa một chai nước: "Có biết lái xe hay không?"
"Bởi vì say xe, cho nên chưa từng học qua." Tiểu Bì ngay thẳng nói.
"Chờ chút để Hòa Thượng dạy ngươi!"
Lăng Tu vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Ngươi tự mình lái xe, đại não sớm thích ứng với việc này, chứng say xe của ngươi sẽ sớm biến mất."
"Thất ca, ngươi chơi thật ah, ta không có biết lái xe và chưa lái lần nào, nếu như..."
"Chỉ cần lên đạp ga, không lái quá nhanh, quốc lộ cũng không có chỗ nào bị hư, ngươi có thể học được rất nhanh." Lăng Tu an ủi.
Lần đi Huyễn Thành này, cách tới ba tòa thành thị, lộ trình tới bốn năm trăm km, nếu Tiểu Bì không cách nào khắc phục duo9c5 chứng say xe, cũng không thể đi bằng hai chân được, tuyệt đối phải để hắn thích ứng được với việc này.
"Chú ý, năm mươi mét phía trước có tang thi!" Hòa Thượng bỗng nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Mọi người giương mắt nhìn lên, vài thân ảnh đang lắc lư đi tới, y phục trên người chúng nó lam lũ không chịu nổi, thời điểm tiến lên hai cánh tay tự do rủ xuống không rung động chút nào, thân thể hơi nghiêng, hai chân bước từng bước rất nhỏ.
Rất hiển nhiên đây là mấy con tang thi bình thường!
Làm mọi người chú mục chính là, một con tang thi trong đó lại còn đang chống một cây gậy, đầu trắng phao, trong mắt là một mảnh xám trắng. Nó cũng không có đi lại không mục đích như các tang thi khác, mà là đứng lặng ở tại chỗ, khi thì ngẩng đầu nhìn lên bầu trời âm u, khi thì nhìn xung quanh hướng xa xa, nó tựa như một lão nhân vậy, cô đơn chiếc bóng, cô tịch, phảng phất như không hợp với thế giới này.
Ánh mắt Lạc Duẫn Nhi và Tương Linh Tuệ đã đỏ một vòng, nước mắt không cầm được mà chảy xuống, bởi vì con tang thi này không phải là người khác, chính là phụ thân của các nàng... Tương Khánh Công!