Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Gặp phải Tương Khánh Công, thì đúng là một điều bất ngờ, dù sao nơi dừng chân của Hải bang cũng cách nơi này rất xa!
Lạc Duẫn Nhi và Tương Linh Tuệ khóc thành lệ nhân, mà tâm tình của đám người Hòa Thượng cũng có chút phức tạp, một đời kiêu hùng như Tương Khánh Công, đã từng oai phong một cõi giống như Bạch Khởi ở Thành Tác Tô này, khi đó uy phong ra sao, lại không nghĩ rằng kết cục lại biến thành một con tang thi, loại chênh lệch này, để cho người ta cảm thấy vô cùng chua xót.
"Phanh "
Một tiếng súng chói tai âm vang, mọi người phục hồi lại tinh thần, đạn xé rách trời cao, xuyên thủng đầu Tương Khánh Công. Thân thể bởi vì virut mà hư thối này ngã xuống đất, mà ngã xuống đất còn có cây gậy đầu rồng này.
"Hỗn đản, ngươi làm gì?"
Tương Linh Tuệ tức giận trừng hướng Lăng Tu, lớn tiếng chất vấn.
Lăng Tu cũng không để ý tới nàng, thu hồi cây súng lục, ngược lại còn móc ra một thanh chủy, chủ động lao tới hướng tang thi còn lại, dùng một loại trạng thái nghiền ép đáng ngã đám tang thi này xuống đất.
"Tiểu nha đầu biết cái gì, thất ca là đang giúp Tương Khánh Công được giải thoát, đừng như chó cắn Lã Động Tân như vậy!" Hòa Thượng giải thích cho Lăng Tu, lên tiếng răn dạy Tương Linh Tuệ.
Trong lòng Tương Linh Tuệ kỳ thực rõ rang điều duy nhất bọn họ có thể làm chính là đưa cha của mình đi hết đoạn đường này, thế nhưng vừa nghĩ tới đó là cha của mình, hơn còn đứng cô đơn mê man ở đó, cuối cùng còn \ bị bọn họ nổ súng giết chết, nàng đã cảm thấy cha của mình thật là đáng thương.
Bất quá dù Hòa Thượng có răn dạy nàng thì, nàng cũng không có lên tiếng bác bỏ.
Trên đường đi gặp được Tương Khánh Công, tâm tình của mỗi người cũng trở nên rất là trầm trọng.
Tiểu Bì học được việc lái xe ô tô, nhưng chứng say xe của hắn vẫn không có biến mất, cuối cùng không có cách nào, chỉ đành phải đổi qua đi bộ.
"Hòa Thượng ca, ngươi... Ngươi làm gì mà nhìn ta như vậy? Khiến cho ta thật là không có cảm giác an toàn a!" Tiểu Bì thấp thỏm bất an dò hỏi.
Hòa Thượng nghe vậy, mắt hổ trừng, giơ tay lên liền hung hăng vỗ ót của hắn, mắng: "Ngươi còn dám hỏi? Cũng bởi vì một mình ngươi, hại tất cả chúng ta đều phải đi bộ, chờ đi tới Thành Thiên Tân, chân của lão tử cũng đã mòn tới mắt cá rồi."
"Ta cũng không muốn a, say xe cũng không phải là thứ ta có thể tự khống chế." Tiểu Bì ủy khuất nói.
"Ta hận chính là điểm này, say cái gì không say, hết lần này tới lần khác lại say xe, còn nghiêm trọng đến mức thân thể co giật, ngươi nói ngươi còn có tác dụng gì không a!"
Vừa nghĩ tới Tiểu Bì, hắn tức giận tới mứa sùi bọt mép, Hòa Thượng liền giận không chỗ phát tiết, cảm thấy Tiểu Bì thật sự là quá kém, say xe mà còn có thể tới cảnh giới này.
Tiểu Bì bĩu môi, thở dài, không có nói nữa.
Ngược lại Lão Bát, cảm thấy đi bộ cũng có một chút tư vị, dù sao hắn cũng không cần chạy tới Huyễn Thành ngay, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh trên đường, cảm giác tốt vô cùng, cho nên hắn rất nhàn nhã nhất, còn huýt sáo nữa nè.
Tương Linh Tuệ cùnvàg Tào Minh Khang cố ý kéo ra khoảng cách cùng bọn họ, mặc dù mọi người trên danh nghĩa là đi cùng nhau, nhưng kì thực cũng chia làm hai trận doanh, Lạc Duẫn Nhi lại là người giao tiếp duy nhất giữa hai cái trận doanh này.
Tới hoàng hôn, đi tới địa giới Thành Thiên Tân.
Vì lý do an toàn, nên sẽ không vào thành thị, lựa chọn một mảnh đất cách quốc lộ không xa để nghỉ ngơi.
Bọn Hòa Thượng thì đi thu thập củi lửa, xếp thành động, cộng thêm một phần cỏ khô để mồi lửa, lửa trại liền từ từ được đốt lên. Sau đó lại tiến vào trong núi, bởi vì thèm ăn, thích ăn món thôn quê, Hòa Thượng có kinh nghiệm đi săn phong phú rất nhanh đã mang về mấy con thỏ rừng, lột da, loại bỏ nội tạng, cầm gậy cắm thịt thỏ đặt ở lửa trại bắt đầu nướng.
Hương vị chậm rãi tản ra bốn phía ra, làm người ta bắt đầu có cảm giác đói!
Tương Linh Tuệ không nói hai lời, không kịp chờ đợi liền cầm một cây thịt quay lên ăn.
"Này, còn không có đâu nhé!" Hòa Thượng cau mày nói.
"Bản tiểu thư thích ăn thì ăn, ngươi có ý kiến gì?" Tương Linh Tuệ ngẩng đầu nói.
"Ngươi..."
Hòa Thượng quả nhiên là bị những lời này làm tức chết, hắn và Tiểu Bì, Lão Bát đi săn, lột da, lấy gậy cắm đặt ở trên lửa nướng, Tương Linh Tuệ này ăn thịt mà không nói với hắn một tiếng thì còn chưa tính, giọng nói còn hùng hổ doạ người như vậy, thật giống như nàng ăn thịt quay là thuận lý thành chương vậy, giống như chuyện thiên kinh địa nghĩa vậy, điều này thật sự là để cho hắn rất không thoải mái.
Lăng Tu cẩn thận tỉ mỉ nướng lấy một phần thuộc về mình, đối với việc này thì làm như không thấy.
Hắn không muốn để ý tới Tương Linh Tuệ, mà căn bản Tương Linh Tuệ cũng không có ở trong mắt hắn, ở trong đoàn đội này, hắn quan tâm chỉ có bốn người, Hòa Thượng, Tiểu Bì, Lão Bát, cùng với Lạc Duẫn Nhi, ở lúc mấu chốt hắn cũng không muốn va chạm với Tương Linh Tuệ và Tào Minh Khang, hai người này giống như là không khí vậy.
...
Tìa sáng chậm rãi mất đi, đêm tối rốt cục thay thế ban ngày, thế giới ban đem bao phủ tất cả.
"Ngô ngô ngô "
Thanh âm một chiếc xe tải hạng nặng bỗng nhiên truyền đến từ xa đến gần.
Mọi người giương mắt nhìn lên, mượn ánh sáng yếu ớt, có thể thấy đó là một chiếc xe tải, nhưng nó lại rất xa hoa, rắn chắc, ngay cả bánh xe cũng được đặc chế. Chiếc xe này giảm tốc độ xuống, sau đó dừng cách đám người Lăng Tu một đoạn.
"Cức ca "
Phòng xa cửa xe mở ra, một đám nam nữ trẻ tuổi đầu nhuộm đủ mọi màu sắc đi xuống, quần áo trên người bọn họ cũng rất quái dị, có đũng quần lớn, trên áo còn gắn vài thứ linh tinh, còn đội mũ dạ quang...
Hip-hop!
Hình tượng của bọn họ, để cho người ta lập tức liên tưởng đến cái từ Hip-hop này!
Tổng cộng có mười người, mặt mang dáng tươi cười, trực tiếp đi tới hướng Lăng Tu.
Một nam tử tuổi chừng hai mươi bốn hai mươi lăm, mang kính râm, da dẻ rất trắng, ngũ quan cũng rất tinh xảo, trên người còn có mùi nước hoa, vừa đi tới gần là có thể nghe thấy được.
Nam tử tháo kính mát xuống, nói: "Hắc... Mỹ nhữ, mỹ nữ, không ngại cho chúng ta nghỉ ngơi ở đây chứ?"
"Các ngươi là người nào?" Hòa Thượng đứng lên, cảnh giác hỏi.
"Yên tâm đi, chúng ta không phải là người xấu!"
Nam tử cười ha hả nói, "Chính vì nhìn thấy các ngươi đã đốt lửa trại, cho nên muốn ở cùng các ngươi qua đêm nay thôi, nhiều người hơn thì sẽ càng náo nhiệt một chút mà."
"Xin lỗi, các ngươi tìm một chỗ khác để qua đêm đi, nơi này không chào đón các ngươi!"
Lăng Tu ngẩng đầu, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt. Những thứ này đều là người xa lạ, chẳng biết được một chút nào, ở trước đây thì không nói, nhưng tới cái thời đại đặc thù này, nhất định phải giữ một khoảng cách.
Nghe vậy, những người này hơi ngẩn người, chợt liền ồn ào một mảnh.
"Chúng ta không có địch ý..." nam tử còn muốn tranh thủ một cái.
"Dương ca, nơi này lớn như vậy, tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi là được, làm gì phải thiếp mặt nóng vào mông lạnh như vậy." Một nữ tử lên tiếng nói.
"Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Nhan nói rất đúng, chúng ta tự chơi, quản bọn họ làm cái gì." Một ... nam tử khác nói.