Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Đám người này sau khi bị Lăng Tu uy hiếp, thì liền thu thập rất nhanh, lái xechật vật rời khỏi nơi này, tại chỗ chỉ còn lại có một mảnh hỗn độn cùng hai cái loa bị bể.
Ba người Hòa Thượng nói chuyện say sưa, nghĩ thầm: Dùng một ánh mắt liền hù dọa đám tóc xù đó, thất ca của bọn họ quả nhiên không phải là người bình thường.
Đã không còn âm nhạc ầm ĩ, cũng không có tiếng kêu tựa như nổi điên kia, Lăng Tu rốt cục có thể an ổn đi vào giấc ngủ.
Tương Linh Tuệ thành thật trở lại bên người Lạc Duẫn Nhi, bắt đầu nghỉ ngơi. Tào Minh Khang vốn cũng muốn đẩy Lạc Duẫn Nhi, lại bị Lạc Duẫn Nhi dùng nhãn thần quát lui.
...
Lúc trời sáng, không trung bỗng nhiên dưới nổi lên mưa phùn, đợi trời sáng choang thì, toàn bộ thế giới đều giống như là bị một tầng sương mù lượn lờ bao phủ. Mưa này có một chút lạnh, khiến người ta cảm giác mát nhè nhẹ.
Cũng may đi tiếp mấy trăm thước về phương hướng Thành Thiên Tân thì đã thấy khu dân cư, tại trong một căn nhà, lại tìm được đủ số lượng cây dù.
Mưa rất nhỏ, cầm cây dù đi tới lá tốt nhất.
Vốn loại khí trời này không thích hợp cho việc ghé qua thành phố, bởi vì nước mưa sẽ làm hết thảy tang thi đi ra hoạt động. Chỉ là Lăng Tu đã rất nóng ruột, muốn chạy tới Huyễn Thành bằng thời gian ngắn nhất, cho nên cũng sẽ không quản khí trời như thế nào, căn dặn mọi người cẩn thận một chút, liền trực tiếp bắt đầu đi qua Thành Thiên Tân.
Thành Thiên Tân giống như là một tòa cung điện, chỉ là tòa cung điện này bị tàn phá khắp nơi, hoang vu, lộ ra một bầu không khí thê lương nồng nặc. Cây cầu dẫn vào thành phố, lẻ loi tán tạ đậu rất nhiều xe bỏ hoảng, đa số đã rỉ sắt.
Thiếu khuyết con người giữ gìn, dây thừng phía trên cây cầu đã đứt đoạn vài dây, tự do rủ xuống, lẻ loi đung đưa ở trong mưa phùn, phát ra tiếng "Xèo xèo" nhỏ nhẹ. Mặt cầu cũng có rất nhiều nơi bị sụp đổ, xuyên thấu qua mặt cầu, có thể trực tiếp thấy được nước sông đục ngàu phía dưới.
"Thất ca mau nhìn, tối hôm qua cái đám người kia lại dừng ở nơi đó!" Tiểu Bì gặm một cây củ cải, bỗng nhiên chỉ vào phía trước kêu lên.
Giương mắt nhìn lên, phía trước mặt cầu đã bị ô tô chận lại, tai nạn giao thông chí cũng phát sinh mấy chục vụ, có ô tô còn bay lên một cái ô tô khác, xác xe khô quắt, kính chắn gió bị nghiền nát hoàn toàn rơi khắp nơi.
Rất nhiều xe cộ có tang thi bên trong, phần lớn đều là tài xế đang cột giây an toàn lái xe, thấy người sống, chúng nó giống như là tỉnh lại từ trong ngủ mê vậy, yết hầu phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp khàn giọng, dương nanh múa vuốt, muốn tránh thoát giây an toàn.
Mà chiếc xe kia dừng lại ở dưới chân cầu, cửa xe mở ra, bên trong đã trống không, rất hiển nhiên đã bị mười người kia từ bỏ.
"Kỳ quái, những tên này đó vào thành làm gì? Chỉ bằng bọn họ, nếu như gặp phải tang thi thì không phải là toàn quân bị diệt sao!" Lão Bát cau mày cảm thán nói.
Tào Minh Khang bất thình lình lên tiếng nói: "Bọn họ không phải đã nói rồi sao, mỗi buổi tối đều sẽ tổ chức tiệc, bia cùng đồ uống sẽ tiêu hao rất lớn, nếu mà không vào thành, lẽ nào bánh ngọt sẽ rơi xuống từ bầu trời sao? Rồi lại nói, dù cho không tổ chức tiệc, mỗi ngày bọn họ cũng phải tiêu hao thực ăn, không vào thành tìm kiếm, chờ ăn không khí hay sao?"
"Ngươi hiểu cái trứng gì, mấy người chúng ta nói chuyện, ngươi ít xen mồm vào được không?" Hòa Thượng nổi nóng với hắn.
Tào Minh Khang hận đến nghiến răng nghiến lợi, vốn định tranh luận nếu không phải vì Duẫn nhi kiên trì, hắn sao có thể làm bạn với đám người Bạch bang này, nhưng kiêng kỵ đối với Lăng Tu, để cho hắn nuốt trở về trong bụng.
Không có thể làm gì Lăng Tu, liền đem mục tiêu chuyển sang một người, tức giận trừng Hòa Thượng liếc mắt, mắng: "Người hói đầu, ta có nói gì hay không thì mắc mớ gì tới ngươi, bớt kéo cừu hận đi!"
"Thật đúng là không có chuyện gì liền quan đến ta, mỗi một câu nói của họ tào ngươi, con chim của lão tử như bị nhứng vào hũ dưa muối vậy, chua xót khó chịu được, thật sự là để cho ta chịu không nổi, và vì không để phát sinh ra cái vấn đề nghiêm trong nào, cho nên ta xin ngươi, xin ngươi ít chen miệng được không?" Hòa Thượng không có chịu thua, vô luận như thế nào thì cũng muốn đấu võ mồm với Tào Minh Khang, cho dù là không có lý do gì, cũng phải cứng rắn tìm ra cái lý do.
"Tên đầu hói chết tiệt tại sao không đi chết đi!"
"Dù cho đi tìm chết, cũng muốn chết sau cái họ tào ngươi!" Hòa Thượng nói.
"Cút con mẹ ngươi ~ a!"
"Đi bà ngươi a!"
...
"Câm miệng!"
La hét chính là Tương Linh Tuệ, nàng trừng trừng Hòa Thượng, lại trừng trừng Tào Minh Khang, "Hai người các ngươi nếu nhìn đối phương khó chịu như vậy, vậy thì cầm đao mà chiến đấu đi a, chém chết đối phương thì mới là người có bản lịnh, lại cái nhau như hai nữ nhân thì tính là cái gì?"
Tào Minh Khang và Hòa Thượng nhất thời không nói được gì, liếc mắt trừng đối phương, sau đó mỗi người đều dời ánh mắt, cừu hận giữa bọn họ còn chưa tới mức chết sống, nhiều lắm thì chỉ là nhìn không vừa mắt mà thôi.
Lăng Tu nhíu mày lại, lần đầu cảm thấy Tương Linh Tuệ nói có đạo lý, hai cái nam mà cứ đầu võ mồm như vậy, làm cho trong lòng hắn có chút phiền muộn cùng lo lắng .
Đi qua hết cây cầu, liền tới đến Thành Thiên Tân.
Mưa dầm kéo dài, không có bất luận cái dấu hiệu muốn ngừng nghỉ, cò bên trong thành bổ đều bị phủ một tầng nước. Mặt đất không có giọt nước nào, chỉ ẩm ướt không chịu nổi, ngược lại lá cây chi chít, tích lũy quá nhiều nước mưa mà nhỏ nước xuống.
"Kỳ quái, trời mưa như thế mà không có gặp tang thi đi ra hoạt động là sao?" Lão Bát tự lẩm bẩm.
Ngắm nhìn bốn phía, đều là đường phố trống rỗng, không có nửa cái bóng dáng tang thi.
"Tên ngu kia đừng nói chuyện, bây giờ trong lòng ta đang phát hoảng đây, ngươi vừa nói ta liền càng thấy sợ." Tiểu Bì có dự cảm bất hảo.
Hòa Thượng vỗ ót của hắn, nói: "Ngươi vẫn chưa khôi phục lại sau khi bị say xe hay sao?"
"Không phải, ta cảm thấy nơi này là lạ, cảm giác không nói được!"
Tiểu Bì thành thật trả lời, thời điểm khi đi lên cây cầu kia thì đã có loại dự cảm xấu này, chỉ bất quá nó không có mãnh liệt mà thôi, hắn liền bỏ quên, chờ khi bước vào tòa thành thị này, hắn liền càm thấy rõ ràng, cảm giác bất an này cường liệt đến để cho huyết dịch của hắn giống như là muốn đống kết vậy.
Lăng Tu nhíu lông mày nhăn lại, dùng kinh nghiệm của hắn, tòa thành thị này quả thật có cổ quái.
Trong thời tận thế nếu không nhìn thấy tang thi cũng là chuyện rất kỳ quái, trời đang mưa mà nhìn không thấy, vậy thì không đơn thuần là kỳ quái nữa, mà là càng thêm nguy hiểm, có thể đang có một loại biến dị nào đó đang ẩn thân ở trong tòa thành thị này.
"Tiểu Bì nói không sai, tòa thành thị này có cổ quái, đều nâng tinh thần lên, phát hiện có bất kỳ dị thường nào, thì trước tiên phải nhắc nhở những người khác." Lăng Tu nghiêm túc dặn dò.
Hòa Thượng ba người gật đầu đáp: "Vâng, thất ca!"
Lạc Duẫn Nhi cũng khẽ vuốt cằm.