Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Mưa dầm, cảm giác hạt mưa táp mặt, Thành Thiên Tân đều khiến người ta có một cảm giác mông lung, các cái bảng hiệu rỉ sét loang lổ ngã trái ngã phải, thường thường còn có thể thấy một bãi màu đen khốc ngưng kết trên mặt đất và trên tường, mưa phùn không cách nào rửa sạch chúng nó.
Khi càng ngày càng tiến vào khu vực trung tâm thành thị, bất an trong lòng Tiểu Bì càng ngày càng mãnh liệt, thế cho nên toàn thân hắn đang phát run, sắc mặt trở nên trắng bệch, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh máu tanh. Những hình ảnh máu tanh kia giống như là từng cây châm, làm thần kinh của hắn đau đớn, trán của hắn bắt đầu tuôn ra mồ hôi hột.
"Tiểu Bì chết tiệt, ngươi sao vậy?" Hòa Thượng tiến lên nâng hắn, cấp thiết dò hỏi, trước đây chưa từng thấy Tiểu Bì bị như vậy.
Lão Bát cũng lộ vẻ buồn rầu: "Không biết có ngã bệnh không?"
"Ta... Ta cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, đột nhiên lại cảm thấy vô cùng sợ hãi, trong đầu còn ra hiện... hình ảnh những con ếch ăn thịt người!" Tiểu Bì thấp thỏm bất an nói.
Con ếch lớn?
Mọi người nhất thời rơi vào ngạc nhiên.
"Cái gì mà con ếch lớn?" Hòa Thượng đứng im không hiểu gì.
"Con ếch to bằng con trâu, lớn bằng cái xe, một ngụm liền có thể nuốt cả người vào trong bụng." Tiểu Bì kể lại hình ảnh trong đầu.
"Con mẹ nó toàn nói tào lao không ah!"
Hòa Thượng vỗ một cái vào ót của hắn, rồi khiển trách, "Ta hoài nghi ngươi bị quỷ nhập vào người, ban ngày mà còn nói chuyện không đâu vào đâu, còn nói có con ếch khổng lồ, tại sao ngươi không nói nòng nọc không lồ đi?"
"Khẳng định ngươi đã bị bệnh, hơn nữa còn bệnh cũng không nhẹ!" Lão Bát cũng đánh giá Tiểu Bì một câu.
Tiểu Bì thở dài, hắn cũng cảm thấy phiền não không dứt, trước đây chưa bao giờ qua cảm giác như ngày hôm nay, chứ đừng nói tới việc trong đầu còn nhìn thấy hình ảnh con ếch không lồ ăn thịt người, quả thực là chuyện hoang đường quá mà, chẳng lẽ mình thực sự đã ngã bệnh?
Lăng Tu lẳng lặng nhìn hắn một hồi rồi dời ánh mắt đi, hôm nay Tiểu Bì rất kỳ quái.
Giương mắt nhìn bốn phía, đều là nhà cao tầng cũ nát không chịu nổi, cho dù có ếch khổng lồ, phải ở khu đồng ruộng hoang vắng mới có nó chứ, hoàn cảnh như vậy mới thích hợp cho chúng nó sinh tồn chứ.
...
Mưa phùn không tiếng động, nhưng lại để cho các cơn gió mang đến càm giác lành lạnh, thổi tới làm cho người ta cảm thấy băng lãnh, thường thường còn run run một cái.
Hai bên kiến trúc từ nhà cao tầng biến thành nhà lầu, đây là một con phố buôn bán, trước đây nó rất phồn hoa, bán đồ quần áo, trang sức, ăn vặt, kfc, ngân hàng..., toàn bộ hội tụ ở nơi đây, kiến trúc cao nhất cũng chì có tầng bảy.
"Dừng lại, mau dừng lại!" con ngươi Tiểu Bì đột nhiên co rút, bỗng nhiên rống lớn kêu.
Đột ngột xuất hiện tiếng động lớn, dọa mọi người vừa nhảy lên.
"DCM nó cái chuyện gì vậy, ngươi bị bệnh tâm thần a?" Tương Linh Tuệ nhìn Tiểu Bì bĩu môi bất mãn kêu lên.
Tiểu Bì lại hồn nhiên không nghe được thanh âm của nàng, ngẩng đầu, chăm chú đánh giá cẩn thận hai hàng kiến trúc này, càng xem càng cảm thấy giống như đúc hình ảnh xuất hiện trong đầu, nó không có chút khác biệt nào cả, khác biệt duy nhất là, trên đỉnh của hai dãy kiến trúc, không có ếch không lồ ăn thịt người.
Lăng Tu đi tới, vỗ bờ vai của hắn một cái: "Làm sao vậy?"
"Thất ca, chúng ta đi đường vòng được không?, con đường này ta cảm thấy không an toàn!" tâm thần Tiểu Bì không yên nói.
Nghe hắn nói như vậy, Lăng Tu cũng chăm chú nhìn kỹ con đường này, ngoại trừ kiến trúc thấp hơn so với những địa phương khác, còn lại thì không có gì không bình thường.
"Ta nói này Tiểu Bì, ngươi làm sao vậy? Sau khi đi vào nơi này, ngươi bắt đầu nghi thần nghi quỷ như vậy." Hòa Thượng dùng thanh âm tục tằng hỏi.
"Ta không biết, chỉ có dự cảm không tốt mà thôi." Tiểu Bì nói.
"Ngươi đừng nói là tòa thành thị này là nơi có ếch không lồ ăn thịt người đó chứ?" Hòa Thượng lại hỏi.
Tiểu Bì không có lên tiếng, mím môi một cái cúi đầu, đây là thầm chấp nhận rồi.
Một hồi lâu sau hắn mới lên tiếng: "Nói chung, chúng ta có đi đường vòng không?, ta thực sự cảm thấy con đường này không an toàn."
"Tào lao!"
Tương Linh Tuệ cau mày nói, "Bản tiểu thư nhìn thấy là biết ngươi bị bệnh rồi, nói cái gì mà con ếch không lồ chỉ cần há miệng một cái là nuốt được cả người, tất cả đều là do ngươi tưởng tượng ra."
Tiểu Bì rất muốn biện giải cho mình vài câu, há miệng lại không biết nói gì, bởi vì xác thực là do hắn phán đoán ra, mọi người đi xa như vậy, cũng không thấy bóng dáng của con ếch không lồ. Hắn thậm chí cũng rất khổ não, ngày hôm nay hắn tại sao lại không bình thường như vậy?
"Chúng ta đi vòng!" Lăng Tu mở miệng nói.
Quyết định của hắn, tự nhiên sẽ không có người nào phản đối, Tương Linh Tuệ và Tào Minh Khang có chút đối lập, nhưng cũng chỉ là để ở trong lòng, không có can đảm nói ra.
Tiểu Bì rất xúc động, bởi vì Lăng Tu tín nhiệm bản thân.
"Hắc, Tương tiểu thư? Tào Minh Khang tiên sinh? Chúng ta thật có duyên, lại gặp mặt!"
Lúc này, từ hẻm nhỏ bên cạnh đi ra một đám người, chào hỏi hướng Tương Linh Tuệ và Tào Minh Khang.
Bọn họ ăn mặc rất mốt, tóc đủ mọi màu sắc, tóc bạch kim, tóc hồng, tóc tím đều có cả, chính là đám người tối hôm qua. Có lẽ vì cảm thấy mưa nhỏ, bọn họ cũng không có bung dù, các kiểu tóc hình thù kỳ quái sau khi bị ướt, thì giống như là lâu rồi không có gội đầu vậy, để cho người ta nhìn có chút lôi thôi.
"Lại là đám tóc nhuộm này!" Hòa Thượng tựa như thấy một đám ruồi bọ vậy, trên mặt hiện lên biểu tình chán ghét và khó chịu.
"Đúng vậy, những thứ ngu xuẩn này ở đâu ra vậy!"
Lão Bát cũng cảm đám này cứ buổi tối là lại mở tiệc, nam nữ đều uống rượu, những người này khẳng định rất thối nát, không có một chút xíu ý thức an toàn nào, xem thời mạt thế như Thiên Đường, có thể sống đến bây giờ, không thể không nói là một kỳ tích rồi.
Đám người này chủ động tiến lên, khi nhìn thấy đám Lăng Tu, mỗi người đều lộ ra vẻ kiêng kỵ.
Nhưng qua một buổi tối, bọn họ cũng trấn tĩnh không ít, hơn nữa nhớ tới tối hôm qua bị đối phương dùng một ánh mắt dọa lui, nhất thời cảm thấy vô cùng uất ức, lần này gặp lại, nói cái gì thì cũng phải khắc phục cổ uất ức này, chí ít cũng không có khả năng không nói một tiếng mà đã lặng lẽ rời đi sao được?, như vậy sẽ biểu hiện ra bọn họ không có một chút tiền đồ nào, bị sợ vỡ mật.
"Là các ngươi a!"
Giọng của Tương Linh Tuệ rất lạnh nhạt, nàng không có cảm tình đối với những người này, tối hôm qua sở dĩ gia nhập với bọn họ, một là tâm tình không tốt, hai là vì hờn giỗi Lạc Duẫn Nhi.
"Là chúng ta."
Lý Minh Dương mỉm cười nói, "Tương tiểu thư vũ nhảy rất tốt, ca cũng rất khá, không biết có hứng thú gia nhập với chúng ta hay không?"
"Chúng ta đang cần có người mới gia nhập, Tương tiểu thư cần tướng mạo hay là khí chất, đều rất phù hợp với chúng ta, hắc hắc..." Dương Vĩnh Tin phụ họa nói.
Rất hiển nhiên, mục đích của bọn họ là mượn hơi Tương Linh Tuệ, thậm chí tối hôm qua thiết lập chỗ vui chơi cách Lăng Tu không xa, cũng là bởi vì coi trọng Tương Linh Tuệ còn trẻ có sức sống mà thôi, chỉ xảy ra một phần ngoài ý muốn mà thôi.