Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Tào Minh Khang mới ngã xuống đất, khóe miệng tràn ra một vết máu đỏ tươi, hắn lại không cảm thấy đau đớn mà cười lên như điên, hàm răng dính đầy máu tươi, thoạt nhìn giống như là một người điên vậy. Hắn giơ tay lên lau mép đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Duẫn Nhi.
"Ngươi không nói cho ta ta cũng biết, ngươi thích Lăng Tu đúng hay không?"
"Ngươi nói bậy cái gì!" Lạc Duẫn Nhi tức vô cùng, nàng có ấn tượng rất tốt đối với Lăng Tu, nhưng nàng cũng không có thích Lăng Tu, Tào Minh Khang hoàn toàn đang bêu xấu nàng.
"Ta nói bậy?"
Tào Minh Khang hừ nhẹ, thanh âm chợt phóng đại, "Ánh mắt của ngươi nhìn hắn rất khác biệt, thời điểm ở nơi dừng chân, không chừng các ngươi cũng đã lên giường với nhau rồi!" Khi nổi nóng, thì han71 lại liên tưởng đến những gì Hòa Thượng nói, nói rằng Lạc Duẫn Nhi đã trở thành nữ nhân của Lăng Tu, lúc này liền mất đi lý trí.
"Ba ~ "
Lạc Duẫn Nhi tát hắn một cái, mắt đỏ một vòng: "Tào Minh Khang, ta thật không nghĩ tới ngươi là người như thế!"
"Hỗn đản, ngươi không tin người kia, thì cũng phải tin tưởng tỷ của ta chứ, nhưng ngay cả ta tỷ mà ngươi cũng không tin, còn nói xấu nàng, ngươi căn bản là không xứng với tỷ tỷ của ta." Tương Linh Tuệ cắn răng nghiến lợi nói, nàng vốn có ấn tượng vô cùng tốt với Tào Minh Khang, thế nhưng khi nàng bị lây virut X gần thay đổi thành Tang Thi thì, Tào Minh Khang còn ghê tởm hơn so với người xa lạ, cư nhiên lại là người thứ nhất đứng ra muốn giết nàng, từ khi đó, nàng đã không có bất kỳ hảo cảm đối với Tào Minh Khang.
Tào Minh Khang ngẩn người, rồi lại lạnh lùng cười nói: "Đúng vậy, ta là hỗn đản, Tên Lăng Tu kia chính là người tốt, người tốt mười phần."
Nói xong, xoay người liền đi hướng sang bên chỗ gian phòng Lăng Tu ở.
"Ngươi đi làm gì?" Lạc Duẫn Nhi cả kinh.
"Hắn đoạt vị hôn thê của ta, lão tử phải tìm hắn lý luận."
Tào Minh Khang cất bước đi ra ngoài, còn chưa đi tới trước cửa căn phòng của Lăng Tu, liền nâng lên giọng lớn tiếng kêu la, "Lăng Tu ngươi lăn ra đây cho ta!"
Đang chuẩn bị phá cửa, cửa phòng mở ra, mới tỉnh lại từ hôn mê không bao lâu, Lăng Tu đã ăn một chút thịt quay thoáng khôi phục một phần khí lực xuất hiện ở cửa vào, đi theo phía sau là ba người Hòa Thượng.
Đón nhận ánh mắt đạm mạc và biểu tình bình tĩnh của Lăng Tu, Tào Minh Khang nhất thời nghẹn lời, lòng đầy ngập phẫn nộ bị cứng rắn dập tắt.
Lạc Duẫn Nhi và Tương Linh Tuệ đều là vì hắn bóp một cái mồ hôi.
"Ta nói này họ Tào, ngươi uống lộn thuốc ah, ai cho ngươi dũng khí rống thất ca của chúng ta?" Hòa Thượng vẻ mặt bất thiện nói.
Tào Minh Khang trừng mắt phục hồi lại tinh thần, nghĩ đến nữ nhân của mình có khả năng đeo nón xanh cho mình, hắn liền nổi trận lôi đình, trợn to hai mắt hung ác trừng mắt Lăng Tu: "Lăng Tu, ta biết ngươi rất lợi hại, ta vô luận như thế nào cũng đánh không lại ngươi, nhưng cũng đừng cho rằng ta sẽ sợ ngươi, ngươi vểnh tai nghe rõ cho ta, Lạc Duẫn Nhi là nữ nhân của ta, quá khứ cũng vậy, bây giờ cũng vậy, tương lai cũng vậy."
"Họ Tào, xem ra ngươi đúng là uống lộn thuốc, muốn luyện gân cốt đúng không?" Hòa Thượng vén tay áo lên, một bộ dáng dấp như muốn đánh lộn vậy.
Lăng Tu phất tay, ngăn trở hắn, nhàn nhạt nói với Tào Minh Khang: "Ngươi muốn gì, ta chưa bao giờ tranh Lạc tiểu thư với ngươi!"
Nói xong, vòng qua Tào Minh Khang, trực tiếp đi tới sô pha ở đại sảnh, hắn không có hứng thú tốn miệng lưỡi cùng Tào Minh Khang.
Nghe lời nói của Lăng Tu, Lạc Duẫn Nhi đột nhiên không khỏi xuất hiện một tia tâm tình thất lạc, có thể, nàng vẫn có chút mong đợi với Lăng Tu sao?.
Tào Minh Khang bất ngờ, Lăng Tu trả lời dứt khoát cùng gọn gàng như vậy, là ngoài dự liệu của hắn, cũng để cho phẫn nộ của han71 không có cách nào phát tiết đi ra ngoài. Khóe miệng hắn co quắp vài cái, vẻ mặt trở nên dữ tợn.
"Con mẹ nó ngươi nói rõ ràng cho lão tử, ngươi có chạm qua nữ nhân của ta hay không?"
Hắn là người có tư tưởng muốn chiếm làm của riêng phi thường mạnh liệt, từ khi Lạc Duẫn Nhi bị Lăng Tu lưu lại ở Bạch bang, hắn tựu như bị vạn con kiến phệ thân dằn vặt chịu không nổi, đây là điều hắn để ý nhất.
Khi nói chuyện, còn vọt tới phía trước Lăng Tu, bàn tay vung một cái, níu lấy cổ áo Lăng Tu.
Mặc dù Lăng Tu nặng một trăm ba bốn mươi cân, nhưng đối với Tào Minh Khang mà nói cũng không tính nặng, khi tình thế cấp bách cho phép, một trảo này của Tào Minh Khang, cơ hồ như nhấc cả người của Lăng Tu lên, ngay cả gót chân cũng đạ cách mặt đất.
"Họ Tào, ngươi muốn làm gì? Buông ra!" ba người Hòa Thượng vọt tới, tức giận chỉ vào Tào Minh Khang quát lên.
Lạc Duẫn Nhi và hoa dung thất sắc: "Tào Minh Khang, ngươi muốn làm gì?"
Tào Minh Khang hồn nhiên không nghe được tiếng của người khác, chỉ trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Tu: "Duẫn nhi bị ngươi lưu ở Bạch bang lâu như vậy, ngươi nói đi, ngươi có chạm qua nàng hay không? Nói a!"
Lăng Tu lạnh lùng nhìn chăm chú vào Tào Minh Khang, khóe miệng bỗng dưng xuất hiện một nụ cười nhạt: "Ngươi rất đáng thương!"
"Ta đáng thương?"
"Đúng vậy, ngươi rất đáng thương."
Lăng Tu thản nhiên nói, "Ngươi có thể hỏi cái vấn đề này, thì đã nói rõ ngươi căn bản không tin tưởng tất cả. Nếu như ta nhớ không lầm, Lạc tiểu thư hẳn là đã nói với ngươi nguyên nhân nàng ở lại là giúp ta khôi phục ký ức rồi chứ nhỉ?, nhưng ngươi không tin nàng, tong tiềm thức của ngươi cho rằng ta và nàng nhất định đã phát sinh qua cái gì đó, chuyện này khiến cho ngươi khác rất khốn buồn bực, cũng rất vô cùng lo lắng, ngươi vẫn luôn sống được không thoải mái."
Lời nói này, trực tiếp chạm đến nỗi đau trong nội tâm của Tào Minh Khang, không sai, từ sau khi đi ra khỏi Thành Tác Tô, hắn liền sống được không thoải mái, hắn bị Lạc Duẫn Nhi làm bất hòa, nhưng hắn lại muốn lưu lại phần cảm tình này, thế cho nên cực kỳ khát vọng muốn được câu trả lời của vấn đề này, mà Lạc Duẫn nhi nói với hắn giữa bọn họ sẽ không có khả năng, lúc này mới để cho hắn không thể kìm chế được nữa mà lao vào đây.
Lạnh lùng nói: "Lăng Tu, ngươi đừng cho là ngươi có thể xem thấu ta, ta sống được thế nào cũng không cần ngươi phải xoi mói, nếu không phải vì Duẫn nhi cố ý muốn đi theo ngươi tới Huyễn Thành, cũng không có khả năng ta phải liên hệ với ngươi, con mẹ nó ngươi ít nói nhảm đi, ta chỉ muốn biết ngươi có chạm chạm qua Duẫn nhi hay không!"
"Ta nói không có chạm qua, ngươi tin không?" Lăng Tu nói.
Tào Minh Khang cảm giác như mình bị khiêu khích, hô hấp kịch liệt, cái trán nổi gân xanh, hắn không tin, hắn thực sự không tin Lạc Duẫn Nhi vẫn còn tấm thân thuần khiết, đây chính là Bạch bang a, một đám sài lang đó, Lạc Duẫn Nhi xinh đẹp như vậy, sống ở đó thì người nam nhân nào mà không động tâm?
Lăng Tu đã triệt để hiểu, Tào Minh Khang không phải là muốn một đáp án, mà là muốn vãn hồi tôn nghiêm nam nhân ở trước mặt Lạc Duẫn Nhi.
"Tào Minh Khang, ta không muốn động thủ đối với ngươi, buông tay ra!"
"Lão tử không ngươi có thể thế nào? Đừng cho là ta không biết tình huống ngươi bây giờ, tùy tiện một người là có thể đem giẫm ngươi ở dưới bàn chân." Tào Minh Khang cười nhạt.
Hắn cười, Lăng Tu cũng cười, một giây kế tiếp, tay phải nắm lại, tung một quyền đánh vào bụng của hắn.
"Oành ~ "
Nắm tay đánh xuống, lực lượng cường hãn bao trùm hướng ra bốn phía.
"A... Ca..."
Biểu tình bộ mặt Tào Minh Khang thoáng cái cứng đờ, thân thể run rẩy, yết hầu phát ra trận trận tiếng thống khổ, cuối cùng khom người rút lui vài bước nằm rên thống khổ, loại đau nhức này, thật giống như dạ dày đều bị khuấy lên vậy, linh hồn như bị xé rách.