Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Nghỉ ngơi một đêm, mưa sớm đã dừng lại, nước mưa cọ rửa thế giới này sạch sẽ sáng như gương vậy!
Lăng Tu nằm mơ mơ tới Đường Tiểu Mạt, mơ tới Lăng Tuyết, cũng mơ tới Trương Nhất và Sở Ly Nguyệt, thân thể hắn tuy rằng không có khôi phục hoàn toàn, nhưng khi hừng đông liền khởi hành.
Hôm qua Tào Minh Khang bị hắn đánh một quyền vào trên mặt nằm rên thống khổ nửa ngày không nói nói một câu, hết thảy dáng vẻ bệ vệ đều được thu liễm.
Đối với Tào Minh Khang, Lăng Tu hoàn toàn không có hứng thú để ý tới, ngược lại đặc biệt hiếu kỳ đối với Tiểu Bì, có thể dự kiến ếch biến dị ăn thịt người, Tiểu Bì có thể có năng lực dự kiến nguy hiểm.
"Tiểu Bì, ngươi phát rồi!" Lão Bát hướng Tiểu Bì chúc mừng.
"phát cái gì?"
"Không có nghe thất ca vừa mới nói sao, ngươi rất có thể có năng lực dự kiến nguy hiểm, tiên tri a, rất khó lường." Lão Bát cười hắc hắc nói.
Tiểu Bì trắng mắt, mắng: "Tiên tri cái em gái ngươi a, chưa có xem qua phim sao, biết trước đều sẽ chết rất nhanh, ta cũng không muốn chết nhanh như vậy, ta còn muốn sinh con với lão bà, phải tạo ra đượng người nối nghiệp cho Chu gia chúng ta!"
Gương mặt đầy vẻ ghét bỏ, cảm thấy loại năng lực này thực sự quá khó nhăn.
Hòa Thượng dùng sức vỗ ót của hắn nói: "Ngươi còn trang bức nữa, đừng cho là ta không biết, trong lòng ngươi sớm đã mừng như mở cờ rồi, được tiện nghi còn khoe mã nói như vậy."
Nếu bị xem thấu, Tiểu Bì cũng không che che giấu giấu, cất tiếng cười to hẳn lên: "Ha ha... vẫn là ca hiểu ta, không sai, ta hiện tại rất mừng, ta lại có năng lực dự kiến nguy hiểm, sau này sẽ do ta bảo bọc các ngươi, còn có a, Lão Bát, Hòa Thượng ca, các ngươi đừng ... gọi ta là Tiểu Bì nữa."
"Này gọi ngươi cái gì?" Lão Bát nói.
"Ta cảm thấy hai chữ Tiên Tri ngươi mới vừa nói cũng rất không tệ, vậy kêu ta là Tiên Tri đi?, hắc hắc..." Tiểu Bì nháy mắt ra hiệu, mặt thể hiện niềm vui rất nhiều, còn vuốt râu như lão giả đầy thông thái.
"Cút!"
Hòa Thượng lại dùng lực vỗ cái ót của hắn, "Nên gọi ngươi là bức vương!"
"Đúng vậy, Bức vương, ha ha... Không sai, rất có hình tượng, rất chuẩn xác, Hòa Thượng ca thật biết đặt tên." Lão Bát cuồng tiếu.
Tiểu Bì thì đen cả mặt lại, hắn không dám động thủ đối với Hòa Thượng, thế nhưng với Lão Bát lại không giống.
"Tên ngu vãi lol kia, ngươi cười cái gì a!"
Liền hùng hùng hổ hổ nhào tới hướng Lão Bát, hai người tựa như Chu Du đánh Hoàng Cái vậy, một người muốn đánh một người muốn bị đánh, vui cười đùa giỡn chạy tới đằng trước.
Lăng Tu nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu.
Lạc Duẫn Nhi thì bị ngôn ngữ của bọn họ chọc cho cười khẽ, liền ngay cả Tương Linh Tuệ cũng cười lên.
"Ba cái tên não tàn!"
Tào Minh Khang bình luận một câu, thanh âm rất nhỏ, ngoại trừ Lạc Duẫn Nhi và Tương Linh Tuệ cách rất gần nghe được, những người khác đều không có nghe thấy, điều này làm cho cảm giác chán ghét của Lạc Duẫn Nhi đối với hắn càng thêm mãnh liệt.
Được tới buổi chiều, đi tới Thành Tần Lĩnh.
Lăng Tu cũng không tính qua đêm ở khu vực giữa thành thị, chuẩn bị thừa dịp sắc trời còn sớm, đi qua Thành Tần Lĩnh sau đó mới nghỉ ngơi.
"Tiểu Bì, ngươi có dự kiến nguy hiểm gì không?" Lão Bát hỏi.
"Không có, lúc này thì cảm giác thế nào cũng không có." Tiểu Bì lắc đầu, giọng nói rất khẳng định nói.
Tương Linh Tuệ bất thình lình chen một câu: "Ngày hôm qua sẽ không phải là trùng hợp chứ?, kỳ thực ngươi căn bản là không có cái năng lực dự kiến nguy hiểm gì."
"Có lẽ vậy, ha hả a..." Tiểu Bì cười nói, cũng không giải thích.
"Thành Tần Lĩnh không lớn, chúng ta đi nhanh một chút, mới có thể đi qua nó trước lúc trời tối."
Lăng Tu nhìn thành thị hoang vu này bình tĩnh nói, "Bên trong thành thị là không thể thiếu tang thi, hay vẫn là dựa theo đội hình trước đây đã nói, mỗi người đều phụ trách một khối khu vực, cảnh giới toàn bộ phạm vi, tận lực không cần nổ súng, trừ phi có tình huống bắt buộc thì mới được nổ súng."
"Đã biết, mỗi lần đều muốn phải nhắc lại một lần, có phiền hay không a!" Tương Linh Tuệ không vui nói.
Lạc Duẫn Nhi lôi kéo nàng, trên mặt là vẻ cười khổ, tính khí của muội muội nàng vẫn không thay đổi được.
Lăng Tu cũng chỉ xem Tương Linh Tuệ như không khí, không tính toán cùng nàng.
...
Ngoại trừ ghé qua Thành Tần Lĩnh, một cái chuyện khác chính là bổ sung vật tư, nước, các loại nhu yếu phẩm.
Tuy nói Tiểu Bì không có dự cảm thấy nguy hiểm, thế nhưng thành Tần Lĩnh này cũng không có giống như bình thường, khắp nơi đều có thể thấy tang thi, nhưng kỳ quái là, chúng nó cũng không công kích người sống, như là lũ tên ăn mày vậy, ngồi dưới đất dựa vào tường, chờ người khác bố thí tiền tài.
Toàn bộ thành thị đều rất im ắng, phảng phất... như đang ngủ vậy!
Đúng vậy, không sai, bất kể là tang thi hay là một cây cỏ một vật ở nơi này, đều giống như là lâm vào một giấc mộng đẹp.
"Thất ca, nơi này thật kỳ quái a, tang thi mà còn biết ngủ, thấy chúng ta lại không tấn công, chúng nó làm tang thi cũng quá không xứng chức rồi?!" Tiểu Bì nói.
Lăng Tu nhíu lông mày lại, tang thi sẽ không ngủ, chúng nó sẽ không bao giờ ngừng nghỉ săn giết người sống, mà hiện tại chúng nó như vậy, tất nhiên là đã bị lực lượng nào đó tác dụng.
Ngẩng đầu nhìn bốn phía, không trung có sương trắng nhè nhẹ, những sương trắng này càng ngày càng đậm, cuối cùng khiến không gian trở nên đục ngầu không rõ, phảng phất như đi tới cảnh trong mơ, đồng thời, bên tai vang lên giai điệu êm tai nào đó, như là một cái cô gái nhẹ giọng ngâm xướng, mê hoặc tâm thần.
Chuyện gì xảy ra?
Lăng Tu quơ quơ đầu, một loại cảm giác choáng váng nặng trĩu nổi lên trong lòng.
Thu hồi ánh mắt, nhìn lại hướng đám người Tiểu Bì, hiện tại mỗi một người bọn họ đều ngã trên mặt đất lâm vào giấc ngủ say.
Hắn muốn tỉnh lại bọn họ, nhưng lại làm không được, sau đó cũng ngã trên mặt đất, ý thức rơi vào một không gian nào đó, từng tiếng sóng biển vỗ vào bờ cùng với tiếng hải âu truyền đến, mũi còn nghe thấy được khí tức của nước biển.
Mở mắt ra, phát hiện dĩ nhiên mình nằm ở trên bờ cát, giương mắt nhìn lên, là biển rộng mênh mông vô bờ.
Khí trời sáng trong, gió biển như một đôi bàn tay ôn nhu, ánh mặt trời tán thấu ở trên mặt biển, từng đợt cành hoa tựu như cùng rất vui nhỏ tinh linh, tay nắm tay hướng trên bờ cát chạy trốn mà đến, sau đó lại vui sướng chạy về trong biển.
Đứng lên, nhìn quanh phía sau, là một cái tiểu đảo xinh đẹp, không khí tươi mát, thấm vào ruột gan...
Lăng Tu bối rối, hắn rõ ràng đang ở Thành Tần Lĩnh, sao đột nhiên lại đi tới một hòn đảo nhỏ này?
"Món ăn tình yêu!"
Một tiếng quen thuộc mà lại truyền đến.
Quay đầu nhìn lại, Đường Tiểu Mạt đang lôi kéo Lăng Tuyết, vui mừng đi tới từ trên bờ cát.
Khoác trên người một bộ váy trắng liền áo, một đôi chân ngọc, Đường Tiểu Mạt nhìn thật nhẹ nhàng khoan khoái lưu loát, khuôn mặt xinh đẹp Hồng Thuận giống như anh đào, môi xinh xắn lanh lợi, mắt giống Hắc Bảo thạch vậy, toàn thân lộ ra một cổ linh khí.
Lăng Tuyết giống như mặc một cái váy màu trắng liền áo, một đôi chân nha, phấn điêu ngọc trác, thanh tú đáng yêu, khuôn mặt nhỏ tràn đầy nụ cười sáng lạn, cái mũi nhỏ tinh xảo còn dính một phần cát mịn.
Các nàng đang nhặt vỏ sò, lưu lại dấu chân ở trên bờ cát.