Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Đầu óc Lăng Tu trống rỗng, đây là hình ảnh sinh hoạt hắn rất khát vọng, mang theo Đường Tiểu Mạt, Lăng Tuyết, Trương Nhất đi tới môt hòn đảo nhỏ, sinh hoạt mà không nhìn thấy một con tang thi nào cả.
Thế nhưng, hết thảy đều tới quá đột nhiên, hơn nữa hắn biết rất rõ ràng đây không phải là thật, nhưng lại chân thật như vậy, giống như giật mình tỉnh giấc từ trong mộng ở Thành Tần Lĩnh, bây giờ mới là chân thực mà không phải là hư ảo.
Đường Tiểu Mạt đi tới trước mặt hắn, đưa tay quơ quơ trước mắt hắn, cau lại chân mày to nói: "Món ăn tình yêu, ngươi làm gì mà đờ ra như vậy, theo ta và Tiểu Tuyết đi nhặt vỏ sò đi!"
Lăng Tu trừng mắt nhìn, tỉnh hồn lại từ trong suy nghĩ, chỉ thấy khuôn mặt Đường Tiểu Mạt tinh xảo cùng với nụ cười sáng lạn. Bỗng nhiên cảm giác tay phải bị một bàn tay nhỏ bé ấm áp nắm lại, cúi đầu vừa nhìn, nha đầu Lăng Tuyết đang ngẩng đầu nhìn, một đôi mắt như Hắc Bảo thạch vậy hồn nhiên khả ái đang nhìn mình.
"Ca ca, chúng ta cùng đi nhặt vỏ sò có được hay không?"
Thanh âm thật khả ái, làm cho người ta không thể nào cự tuyệt.
Lăng Tu ngồi xổm người xuống, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cưng chìu nói: "Tốt, Tuyết Nhi nói cái gì thì ta đều đáp ứng!"
Rồi sắn ống quần lên, nắm tay hai người hắn yêu nhất, đạp lên cát mịn mềm mại, khom lưng tìm kiếm như là đãi vàng vậy.
Các loại vỏ sò rơi lả tả ở trên bờ cát, hơn nữa có có rất nhiều hòn sỏi mỹ lệ. Đường Tiểu Mạt đang mặc váy, hình ảnh khom lưng nhặt vỏ sò càng duy mỹ động nhân, nàng tựa như tiên tử, toàn thân đều toát ra linh khí.
Lăng Tu thấy được thì ngơ ngẩn xuất thần, hắn hiện tại mới phát hiện, thì ra co nàng này lại xinh đẹp như vậy. Lăng Tuyết thì dẫn hắn đi tìm kiếm khắp nơi.
Khi thì nhặt vỏ sò, khi thì câu cá, còn cùng nhau tản bộ, thẳng đến khi hoàng hôn, Lăng Tuyết mệt muốn chết rồi, rúc vào trong lòng Lăng Tu mà ngủ. Đường Tiểu Mạt kéo cánh tay của hắn, đầu gối lên trên bả vai của hắn, nhìn mặt trời lặn.
Ánh nắng chiều chiếu vào khuôn mặt Đường Tiểu Mạt, làm cho mặt nàng đỏ như đám mây ở chân trời, vừa giống như uống rượu say vậy.
"Món ăn tình yêu, ta cảm thấy hiện tại thật là hạnh phúc nha!" Đường Tiểu Mạt vô cùng thân thiết dựa vào hắn, trên mặt tràn đầy biểu cảm hạnh phúc.
Lăng Tu không nói gì, chỉ ôm nàng càng chặt hơn, nghe mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng, cảm giác vô cùng chân thực, thời thời khắc khắc đều nhắc nhở hắn, đây không phải là hư ảo, mà là chân thật, hắn và Đường Tiểu Mạt còn có Lăng Tuyết, đã tìm được một tiểu đảo, sinh hoạt cùng nhau không buồn không lo.
Bên cạnh bãi biển, là một cái nhà nhỏ được làm từ gỗ.
Đợi cho bóng đêm phủ xuống, liền trở thành gian phòng nghỉ ấm áp. Buổi tối trôi qua rất nhanh, giống như là thời gian trôi qua trong nháy mắt mắt vậy.
Lăng Tu mở mắt ra, phát hiện vốn Đường Tiểu Mạt ngủ bên cạnh mình đã không còn thấy bóng dáng, kinh ngạc một hai giây, đứng dậy đi ra bên ngoài, liền thấy nàng đang ở trong biển bơi, như một Mỹ Nhân Ngư, thể hiện ra các đường cong thật là quyến rũ.
Hắn ngẩn ra, phảng phất như giật mình tỉnh giấc từ trong ảo tưởng nào đó.
Lúc này, Đường Tiểu Mạt đã đi lên từ trong biển, mặc một bộ áo tắm màu vàng, cho che khuất cái eo nhỏ, nàng sớm đã vắn tóc lên, dù cho ướt đẫm cũng sẽ không xõa xuống, nhưng lại có vài sợi tóc bên tai, làm cho nàng thoạt nhìn đặc biệt thanh thuần và gợi cảm.
"Món ăn tình yêu, chúng ta đi bơi đi?!" Đường Tiểu Mạt kéo tay Lăng Tu, giọng nói mang theo vẻ làm nũng.
Lăng Tu lắc đầu, bỏ rơi tay nàng.
Thần tình của Đường Tiểu Mạt ngưng trọng, bĩu môi vô tội nói: "Làm sao vậy?"
"Ngươi không phải là Đường Tiểu Mạt!"
"Món ăn tình yêu, ngươi nói cái gì vậy." Đường Tiểu Mạt cau lại chân mày.
Lăng Tu ánh mắt yên tĩnh: "Ngươi không phải là Đường Tiểu Mạt, Đường Tiểu Mạt sẽ không biết bơi, Đường Tiểu Mạt cũng sẽ không rời giường trước ta, coi như có tỉnh lại sớm hơn, nàng cũng chỉ sẽ nằm sấp ở trên người ta lẳng lặng nhìn ta, để cho khi ta tỉnh lại thì sẽ nhìn thấy nàng đầu tiên."
"Những thứ này đều là ta thay đổi vì ngươi a." Đường Tiểu Mạt nói.
Lăng Tu lắc đầu: "Ta không cần nàng thay đổi cái gì, ta thích nàng cố tình gây sự, cũng thích nàng hồn nhiên và lười biếng, nàng có rất nhiều khuyết điểm, khi ngủ thì lật qua lật lại, còn hay nói mớ, tính logic cũng rất kém, lúc nào cũng ước mơ về các chuyện trong mơ, nhưng đó chính là Đường Tiểu Mạt."
"Món ăn tình yêu, ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì!" Đường Tiểu Mạt lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ thương tâm.
"Ta muốn rời khỏi nơi này, đi tìm Đường Tiểu Mạt chân chính."
Lăng Tu cất bước đi vào biển rộng xanh thẳm, mặc cho Đường Tiểu Mạt ở phía sau hô hoán thế nào, hắn vẫn không quay đầu lại.
"Ca ca, ngươi muốn đi đâu? Ngươi không yêu ta và Tiểu Mạt tỷ tỷ sao?" Thanh âm non nớt, lộ ra một tia nghẹn ngào.
Lăng Tu hơi run một chút, hắn biết rõ đây là giả, thế nhưng không cách nào nhịn xuống được, tim như bị đao cắt. Lập tức dừng cước bộ, quay đầu lại, thì thấy Lăng Tuyết đã đứng cùng Đường Tiểu Mạt ở cùng một chỗ, ánh mắt hai người bọn họ đều đỏ một vòng, nước mắt đảo quanh ở trong hóc mắt, thật giống như bị thế giới này vứt bỏ vậy, lẻ loi, không có bất kỳ chỗ dựa nào.
"Không, ta yêu ngươi, cũng yêu Đường Tiểu Mạt, chính là bởi vì như vậy, ta mới phải rời đi, đi tìm các nàng."
Nói xong, xoay người lại lần nữa đi vào biển rộng, hai chân đạp ở trong nước biển, cảm giác lạnh lẽo nhất thời chảy vọt lên.
"Ca ca, ngươi không cần đi, Tuyết Nhi sợ, van ngươi!" Lăng Tuyết nghẹn ngào kêu lên, tựa như từng cây dao đâm vào tim, làm tâm linh Lăng Tu đau đớn.
Hắn thực sự thật là nhớ, cho dù hắn có dùng mười năm tuổi thọ để đổi lấy, hắn cũng cam tâm tình nguyện. Khi ra đi nước mắt liền chảy xuôi xuống tới, tới cuối cùng trực tiếp là lệ nóng doanh tròng.
Đây không phải là thật, đây không phải là thật...
Lăng Tu không ngừng nhắc nhở chính bản thân, nhưng này từng tiếng "Món ăn tình yêu" và "Ca ca", phảng phất có một loại thanh âm nguyền rủa không cách nào ngăn cản được, để cho hắn bức thiết muốn quay đầu lại chạy về hướng các nàng.
"Rốt cuộc là người nào thao túng ở sau lưng?"
Một loại tâm tình tức giận đang bộc phát, đây tuyệt đối là một loại năng lực, đưa hắn đi vào trong giấc mộng khát vọng của nội tâm, nói cách khác, trong thế giới hiện thật, có một người đang âm thầm điều khiển hết thảy.
Không thể tha thứ!
Lăng Tu cắn chặt răng cửa, nắm tay rất nhanh, hắn tựa như một cái đầu dã thú phát cuồng chạy xuống hướng biển sâu, cuối cùng ngã vào trong nước biển.
Nước biển sâu không thấy đáy, sâu trong khoảng hai thước thì đã không có khả năng thấy cái gì, một mảnh đen nhánh, ngũ quan đều ngâm ở trong nước biển lạnh lẽo, lại cũng không nghe được tiếng của Đường Tiểu Mạt và Lăng Tuyết hô hoán nữa, thế nhưng, rồi lại một cái thanh âm khác vang lên ở bên tai.
"Vì sao không tiếp thụ khát vọng nội tâm của ngươi?" Thanh âm khàn khàn trầm thấp, như là thanh âm đầy nghi vấn nào đó.
Lăng Tu lại nhìn không thấy bất luận kẻ nào, trong tầm mắt là một mảnh đen kịt, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao muốn đối phó chúng ta?"