Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Nước biển lạnh lẽo, dường như có thể đóng băng cả linh hồn của con người.
Lăng Tu không đi được xuống nữa, càng ngày càng đen kịt, đến cuối cùng đã không cảm thấy được sự tồn tại của nước biển nữa, phảng phất như đang ở trong một cái vực sâu không đáy. Sau một hồi thì lai có một thanh âm vang lên trong đầu hắn.
"Ta là người tạo mộng, trợ giúp vạn vật thế gian sáng lập ra từng cái một mộng đẹp, thực hiện mộng tưởng của bọn họ, ngươi thấy những tang thi ngủ say này không? Ở dưới năng lực của ta, toàn bộ chúng nó đều đang ăn huyết nhục trong mộng đẹp, trong hiện thực, chúng nó không khát máu và hung tàn nữa. Hiện nay chỉ có thể làm ở Thành Tần Lĩnh, mục tiêu của ta là làm cho cả thế giới này đều tiến vào trong mộng đẹp do ta xây dựng, mà ta, sẽ là chúa tể tân thế giới này, ta có mặt ở khắp nơi."
Nói xong lời cuối cùng, cái thanh âm này rẫy lên một cổ khí tức điên cuồng.
"Mộng thủy chung vẫn là mộng, chung quy phải tỉnh lại để đối mặt với hiện thực!" Lăng Tu cười nhạt.
"Cái này có trọng yếu không? Ở trong mộng do ta sáng lập, ngươi có thể ở cùng với người yêu của ngươi, không phải buồn không lo, hơn nữa giấc mộng vĩnh này sẽ viễn không kết thcu1, dù thân thể ngươi trong hiện thực có chết đi, thì ngươi vẫn sống ở trong mộng đẹp, vẫn hạnh phúc sống sót."
Thấy Lăng Tu không nói tiếng nào, cái tồn tại thần bí ở trong mơ kia hiện ra, sau đó xung bốn phía Lăng Tu xuất hiện sáu cái cửa sổ, thông qua những cái cửa sổ này, thì có thể thấy Lạc Duẫn Nhi, Tiểu Bì, Hòa Thượng đang trong mộng đẹp.
Đầu tiên là Lạc Duẫn Nhi, nàng đang mặc một bộ đồ trắng, ngồi trong phòng bệnh xem bệnh cho bệnh nhân, hình ảnh trôi qua rất nhanh, nhưng lại có thể để cho người nhớ kỹ mỗi một chi tiết một, tiếng vỗ tay, cờ kỷ niệm, vinh quang của người thầy thuốc, nàng lúc này đang đắm chìm trong một hồi vui sướng sau giải phẫu xong một cuộc giải phẫu thật là khó.
Còn Hòa Thượng thì, bầu trời đầy mây đen quay cuồng, sấm sét không ngừng lóe lên, một cái tràng cảnh không khác gì so với ngày thế giới diệt vong hiện ra ở trước mắt, Hòa Thượng khoác áo giáp, hai mắt đỏ đậm, đang đi ở trên một cái bậc thang không biết đi thong tới nơi nào, trên bậc thang tràn đều là địch nhân của hắn, hắn tựa như là một dũng sĩ, gào thét đánh bại bọn họ, sau đó đi từng bước hướng về phía trước.
Tiểu Bì và Lão Bát thì lại giống nhau, đều bận tây trang đi giày da, đứng ở trong đội ngũ đón dâu thật dài, vô cùng vui vẻ đón tân nương đi vào trong nhà.
Tương Linh Tuệ thì lại đang ở ký túc xá của trường học, nàng đang ở chơi một game trên mạng, đang mang tai nghe đánh boss, quét trang bị, ở trong trò chơi không chỉ có đông đảo người chơi theo đuổi, còn có một người cưỡi ngựa trắng nho nhã dễ nhìn phát ra lời mời kết hôn với nàng.
Mộng đẹp của Tào Minh Khang là có liên quan với Lạc Duẫn Nhi, trong mộng, hắn và Lạc Duẫn Nhi đã có hài tử, các loại sinh hoạt hạnh phúc này đẹp như tranh vẽ vậy.
"Ngươi xem bọn họ một chút, đều đã đắm chìm trong mộng ảo của ta sáng lập ra, đó là khát vọng trong nội tâm của bọn họ, ta thực hiện giúp bọn hắn."
"Ta mặc kệ ngươi là ai, lập tức triệt hồi năng lực của ngươi, bằng không ta nhất định sẽ giết ngươi!" Lăng Tu lạnh lùng nói.
"Không có người nào có thể thoát khỏi ảo mộng do ta tạo ra, điều các ngươi có thể làm, chính là tiếp tục hưởng thụ. Để cho ta xem, ở ở sâu trong nội tâm ngươi còn có cái nguyện vọng và chấp nhất gì, lại để cho ta sáng lập cho ngươi một cái mộng đẹp đặc sắc đi, di, tìm được, tin tưởng ngươi sẽ tiếp nhận cái này!"
Thanh âm trầm thấp khàn khàn vừa dứt, không gian chung quanh bắt đầu vặn vẹo, tràng cảnh biến ảo đến tứ hợp viện ở Kinh Thành, có thanh âm nhị hồ, có thanh âm xướng kinh kịch, còn có thanh âm đạp xe đạp.
Lăng Tu vừa nhìn bản thân, đang mặc tây trang, trong đầu có thêm một phần ký ức, hắn vừa mới tan tầm về nhà.
"Nhi tử, ngươi ngây ngốc tại nơi làm gì chứ? Mau vào phòng, sủi cảo lập tức nấu xong , có thể ăn cơm."
Quay đầu nhìn lại, một vị phụ nhân đang ở trước cửa một gian phòng gọi mình.
Nhi tử?
Nàng đang gọi mình?
Lăng Tu sửng sốt.
Lúc này, phụ nhân kia đã bước nhanh tới, đưa hắn ngay kéo mang hắn vào phòng: "Ta nói ngươi làm sao vậy, đi làm mệt quá sao? Sao lại sững sờ như vậy, nhanh đi rửa tay, ba ngươi đang chờ ở đại sảnh, ta mang sủi cảo lên cho các ngươi ăn."
Phụ nhân xoay người, đi vào phòng bếp.
Lăng Tu lại vẫn chưa có phục hồi lại tinh thần, kinh ngạc đánh giá gian phòng này, rất sạch sẽ, rất ngăn nắp, một trung niên nam tử tóc trắng, đang ngồi ở trên ghế sa lon xem báo.
Thấy hắn tiến đến, nam tử trung niên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hiền hòa nói một câu "Đã trở về" rồi lại cẩn thận xem tờ báo trong tay.
Lăng Tu theo bản năng gật đầu, này... Đây là cha của mình sao?
Hắn đi tới, hết thảy bên trong phòng ốc đều rất quen thuộc mà vừa xa lạ.
"Ba? !"
Trung niên nam tử bỏ xuống báo chí, đỡ kiếng nói: "Làm sao vậy? hôm nay hình như tiểu tử thúi ngươi có tâm sự a!"
"Không có!" Lăng Tu lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh trung niên nam tử kia.
"Nếu không, chúng ta tái đấu một ván, ta cũng không tin ngươi có thể lại thắng ta."
nam tử Trung niên lấy ra một bộ cờ vua từ dưới đáy bàn, bày ra trận thế, "Lần trước là ngươi trước, lần này đến lượt ta trước."
Nói xong, trực tiếp đi pháo.
Lăng Tu khẽ mỉm cười, lên mã phải phòng thủ.
Tiếp theo, đẩy tốt.... Ra xe...
Lực chú ý của Lăng Tu không có ở trên bàn cờ, tất cả đều tập trung vào mặt nam tử trung niên này, đây là khu mộtôn mặt hiền lành, hai tóc mai đã trắng, ở trên hiện đầy vết tích năm tháng, nam tử rất chuyên chú, khi thì cau mày, khi thì lại vì ăn hết được một con cờ mà cười lên.
"Phụ tử các ngươi xảy ra chuyện gì thế? còn chơi cờ vua nữa ah, nhanh đi rửa tay, lên bàn ăn cơm!" Người phụ nữ bưng một bàn sủi cảo nóng bừng bừng đi ra, thấy nam tử trung niên đang đánh cờ cùng Lăng Tu, liền bất mãn nói.
"Chờ chút hết ván rồi ăn cũng được mà!" Trung niên nam tử dị thường chuyên tâm quan sát.
Không ngờ người phụ nữ đi lên, trực tiếp làm loạn hết thảy quân cờ.
"Ngươi cái phong bà tử này làm gì thế? Ta sắp thắng rồi." nam tử trung niên vội la lên.
"Trừng cái gì mà trừng, thật vất vả nhi tử mới trở về một chuyến, ngươi có thể để cho hắn ăn thật ngon được hay không." Phụ nữ nói.
Nam tử trung niên nhất thời yên lặng xuống, bất đắc dĩ nhìn Lăng Tu một chút, nói: "Lần sau tiếp tục, bây giờ nghe mẹ của ngươi, rửa tay, ăn cơm."
Lăng Tu khẽ mỉm cười một cái, gật đầu.
Ngoại trừ sủi cảo, còn có dưa chua, nước chấm do mẫu thân đặc chế, sủi cảo có rất nhiêu loại, rau hẹ, cải trắng, cây cải củ... Mùi vị rất tốt.
"Nhi tử, ăn nhiều một chút, ngươi đi làm rất cực khổ!"
Người phụ nữ gắp cho Lăng Tu thật nhiều sủi cảo, sau đó ngồi xuống, vẻ mặt chờ đợi nói, "Được rồi, đã có đối tượng hay chưa? Gặp phải người thích hợp chưa? Ta đã nói với ngươi rồi, con gái của Mã đại tỷ rất là xinh đẹp, nàng đã cho ngươi số điện thoại, ngươi có thời gian thì gọi cho nàng, ngươi cũng đã trưởng thành, nếu không thành gia người khác sẽ nói Lăng gia chúng ta không thể cưới nổi con dâu a."
"Ngươi ah, ăn cơm thì ăn cơm, con trai đã trưởng thành, loại sự tình này để cho hắn xử lý, cũng phải xem duyên phận chứ, ngươi đừng gây áp lực cho hắn." Trung niên nam tử nói.
"Ngươi hiểu gì, nhi tử sắp ba mươi rồi, còn tiếp tục thì con gái nhà người ta sẽ không thích, rồi lại nói, ngươi xem Tiểu Đông nhà cách vách kia, nhỏ hơn so với con trai chúng ta gần hai tuổi, mà đạ có hài tử rồi kia." Người phụ nữ nói huyên thuyên.