Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 616 - Chương 617: 1 Một Chút Việc Vui

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 617: 1 một chút việc vui

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Nguyện vọng lớn nhất của Vương Hạo Khanh chính là hiện tại Lăng Đại mở miệng đối với hắn rằng có cảm thấy hứng thú với Lăng Tu, như vậy Lăng Đại sẽ buông tha hắn, hắn hao hết miệng lưỡi nói rõ sự cường đại của Lăng Tu, dung hết từ để diễn tả mà trong đầu có thể nghĩ tới để hình dung thực lực cường đại của hắn.

"Đại ca, hắn sẽ không có đi xa, hiện tại ngài vẫn còn đuổi kịp hắn rồi cướp đi năng lực của hắn." Vì có thể sống mệnh, Vương Hạo Khanh khúm núm, hoàn toàn không có ngạo khí thế lẫm liệt chúa tể thiên hạ như trong giấc mộng nữa.

"Phải không?"

Lăng Đại mở mắt ra, âm lãnh cười lên, "Sauk hi tai nạn bạo phát, quốc gia cũng không có, tên kia lại không chết, còn để cho rất nhiều người đi theo, điểm này đúng là ngoài ý của ta."

"Đại ca, các ngươi... Quen biết?" Vương Hạo Khanh hỏi dò, trong giọng nói lộ ra ý nịnh bợ.

"Đương nhiên!"

Lăng Đại nghiền ngẫm cười, "Chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, lúc nào hắn đâu cùng bị ta ép một bậc, ta chỉ thua ở hắn một điểm, một điểm này ta sẽ đoạt lại ngay trước mặt hắn trong thời gian rất sớm, điều này cũng làm cho ta có thể tìm thấy niềm vui trong cái thế giới này, ha hả..." Rồi lại nhìn Vương Hạo Khanh, "Ngươi nói không sai, hắn rất mạnh, còn muốn mạnh hôn so với những người ta đã gặp."

"Đúng đúng đúng, Đại ca chỉ cần ăn óc của hắn, liền nhất định có thể tăng thực lực của mình lên thật lớn." Vương Hạo Khanh vội vàng phụ họa.

"Ai nói ta muốn ăn hắn!"

Lăng Đại quát lạnh, toát ra hàn quang lạnh thấu xương, bàn tay kích phát đao mang màu đỏ tươi đâm vào đầu Vương Hạo Khanh.

Hai mắt Vương Hạo Khanh trợn tròn, mâu quang run rẩy kịch liệt: "Đại ca, ngươi..." Như thế nào cũng không dám tin tưởng tử thần lại đến bất chợt như vậy, một khắc trước hắn còn tưởng rằng Lăng Đại sẽ bỏ qua cho hắn, sẽ không cướp đoạt năng lực của hắn.

"Ngươi cung cấp tin tức không có một chút giá trị nào, cho nên lời nói vừa vô hiệu, năng lực của ngươi, ta muốn!"

Thanh âm này đối với Vương Hạo Khanh mà nói thì nó giống như đến từ Địa Ngục, ác độc, hàn khí bức nhân.

Khi hắn thống khổ kêu rên, bàn tay Lăng Đại phát ra đao mang chậm rãi cắt dọc theo đầu của hắn, máu tươi chảy ra, chảy xuống đầy gương mặt của hắn, mà tiếng kêu của hắn cũng càng ngày càng nhỏ xuống, thân thể co quắp, đó là một loại tiếng kêu rên tê tâm liệt phế, giãy dụa như đến từ linh hồn.

Biểu tình của Lăng Đại càng ngày càng điên cuồng, tới cuối cùng, ngũ quan vặn vẹo biến hình, dường như ác quỷ dữ tợn.

"Đến đây đi, để cho ta cướp đoạt năng lực của ngươi!"

Lấy tay xé thiên linh cái của Vương Hạo Khanh ra, trực tiếp há mồm gặm ăn đại não bên trong, càng ngày càng hưng phấn, tròng trắng mắt từ xuất hiện đầy tơ máu, cộng thêm khuôn mặt dữ tợn, để cho hắn nhìn như Ác Ma vậy.

Vương Hạo Khanh trợn tròn hai mắt, chết không nhắm mắt, trên mặt đầy thống khổ chảy đầy máu tươi.

Qua tốt hồi lâu, Lăng Đại ắn hết óc của hắn, xung quanh miệng của hắn dính đầy vết máu, hắn còn lè lưỡi, như chưa thỏa mãn liếm đại não quanh khóe miệng.

"Tê... Dát..."

Mùi máu tươi nồng nặc, kích thích đám tang thi bên trong gian phòng này, chúng bắt đầu chẩy nước dãi.

Lại đạt được một loại năng lực làm tâm tình Lăng Đại thật tốt, quét mắt nhìn đám tang thi, cười hắc hắc nói: "Muốn ăn?"

Như là nghe hiểu lời của hắn, mấy con tang thi cao giọng gào lên.

"Phần thưởng của các ngươi!"

Lăng Đại vung tay một cái, nắm cổ áo Vương Hạo Khanh, ném thi thể Vương Hạo Khanh về phía chúng nó.

Mấy con tang thi đồng loạt lao lên, tranh nhau gặm huyết nhục của Vương Hạo Khanh, ăn như hổ đói, ngay cả quần áo nhuốm máu cũng bị chúng nó nuốt vào.

Mắt thấy loại hình ảnh dầm dề máu này, Lăng Đại không them nhíu cả lông mày một cái, giơ tay lên lau vết máu trên miệng, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phía phương hướng Huyễn Thành, lộ ra một cái nụ cười: "Lão đệ, ngươi còn sống thật tốt, ta sẽ không cô độc, ta muốn ngươi nhìn ta đi từng bước một trở thành vương của cái thế giới này, dù sao thành tựu có lớn hơn nữa nếu mà không ai thưởng thức, vậy cũng không có ý nghĩa gì!"

*

Qua Thành Tần Lĩnh, lại qua Cảnh Trấn là có thể đến Huyễn Thành, đây là một con đường đi tới Huyễn Thành nhanh nhất.

Nội tâm của Lăng Tu cấp thiết tới cực điểm, Huyễn Thành có tất cả người mà hắn quan tâm, còn có người hắn muốn giết, tất cả, đều muốn kết thúc ở nơi đó, sau khi hoàn thành, hắn muốn dẫn Đường Tiểu Mạt, Lăng Tuyết, Trương Nhất, Sở Ly Nguyệt rời xa cái thế giới bẩn thỉu này.

Buổi tối phủ xuống, ba người Hòa Thượng bắt đầu đốt lửa trại.

Mọi người ngồi vây quanh ở trước lửa trại, dùng mộc côn cắm thịt thỏ rừng và gà rừng, để trên lửa nướng.

Nhìn ba huynh đệ này, nội tâm Lăng Tu phức tạp không nói ra được, ba người này bồi hắn vượt qua một đoạn thời kì chật vật, ở trong mắt hắn địa vị không khác gì Trương Nhất.

"Tự, tại nơi bắt đầu cuộc sống mới sao?. Hải dương có thể đem triệt để ngăn cách tang thi ở trên đại lục, đảo nhỏ không người chính là nơi Niết bàn, nới đó cách biệt hoàn toàn với thế giới này!"

Lăng Tu có chút kinh ngạc nhìn nàng, thật không ngờ Lạc Duẫn Nhi có thể thoáng cái hiểu được ý tứ của hắn.

"Thất ca, thực sự như Lạc tiểu thư nói phải không?" Tiểu Bì trừng mắt nhìn, hết sức tò mò hỏi.

Lăng Tu gật đầu một cái, thầm chấp nhận xuống.

Lạc Duẫn Nhi nhìn sang hướng hắn, trong đôi mắt hiện lên một tia kinh ngạc, mặc dù có thể nghĩ nàng được như vậy, là bởi vì sau khi tai nạn phủ xuống, nàng cũng đã tốn rất nhiều thời gian để suy nghĩ về việc này, mà nàng không ngờ tới ý nghĩ này lại trùng với Lăng Tu.

Rời khỏi đại lục, tìm một đảo nhỏ không người sinh sống!

Đoàn người cứ theo cái dòng suy nghĩ này, nghĩ tới một vài hình ảnh thật đẹp, mỗi một người đều lộ ra vẻ vui mừng, thử hỏi, lại có người nào không muốn rời xa cái thế giới bẩn thỉu này.

Rất nhiều người cảm thấy cuộc sống sinh hoạt trước đây rất đơn điệu, khô khan, mỗi ngày đều lập lại như vậy, sống trên đời chính là thống khổ, mà khi tai nạn bạo phát, chân chính nghênh đón một cái thế giới tàn khốc như vậy, mới hiểu được thì ra sinh hoạt lúc trước là tuyệt vời thế nào.

Trước khi tai nạn, chí ít có thể ngủ an giấc, còn có thể nướng; chí ít còn có đồ để ăn; chí ít không cần phải lúc nào cũng lo lắng cho tính mạng...

 

 

Bình Luận (0)
Comment