Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Ban đêm không có ánh trăng đen kịt đưa tay không thấy được năm ngón, Lăng Tu là Hồng Thuận mà nhận hết thảy tội lỗi, đoàn người liền bị trại dân không thèm chú ý đến, nhiệt tình lúc trước đã không còn, bất quá hắn cũng không thèm để ý, chí ít sau khi bọn họ rời đi, Hồng Thuận sẽ không bị coi như tai hoạ mà bị xử tử.
Ngồi một mình ở trên nóc nhà, hai tay chống, hai chân duỗi thẳng, nhìn bầu trời đêm, gió nhẹ thổi vào mặt, mọi âm thanh im ắng, nội tâm bình tĩnh không nói ra được.
Một thân ảnh đột nhiên nhảy tới từ dưới nhà, ngồi xuống cách hắn không xa, lông mi cong cong, khuôn mặt tinh xảo, là Tương Linh Tuệ.
"Có việc?" Lăng Tu quay đầu nhìn nàng một cái, nhàn nhạt hỏi.
"Đúng vậy, có việc."
Tương Linh Tuệ gật đầu, ngang ngược kiêu ngạo nói, "Liên quan tới chuyện tỷ của ta."
Lăng Tu không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn nàng, cùng đợi nàng nói.
"Bản tiểu thư đã nhìn ra, tỷ của ta thích ngươi, nàng sở dĩ cự tuyệt Tào Minh Khang, cũng vì nguyên nhân này." Tương Linh Tuệ nói.
Lăng Tu sửng sốt, Lạc Duẫn Nhi thích bản thân, điều này sao có thể?
"Bản tiểu thư tới hỏi xem trong lòng ngươi nghĩ như thế nào?" thanh âm của Tương Linh Tuệ, kéo hắn trở về từ trong suy nghĩ.
Lăng Tu bình tĩnh nói: "Ta và Lạc tiểu thư chỉ là bằng hữu."
"Nhưng tỷ ta lại thích ngươi, ngươi không có khả năng cô phụ nàng."
Tương Linh Tuệ bĩu môi nói, "Nếu mà ngươi dám cô phụ nàng, bản tiểu thư nhất định sẽ đem ngươi ra thiên đao vạn quả!"
Nghe lời ấy, Lăng Tu lắc đầu: "Xem ra chúng ta không có thể noi chuyện tiếp rồi." Đứng dậy, "Nhớ kỹ, sau này đừng ... uy hiếp ta, với ta mà nói, ngươi chỉ là người xa lạ, đối với người xa lạ vô lễ, ta không ngại việc giết bọn họ."
Nói xong, thả người nhảy xuống, nhảy xuống từ nóc nhà.
"Ngươi..."
Tương Linh Tuệ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, rồi lại không dám lỗ mãng.
Bình minh, đám người Lăng Tu phải rời đi, không có tiếng vui vẻ đưa tiễn, mọi người bên trong sơn trại đều đứng ở bên trong nhà nhìn qua cửa sổ, giống như là đối đãi với ôn dịch vậy.
"Một đám ngu vãi lol, thật sự là quá mê tín, cái gì mà tai hoạ với không tai họa, nếu như thất ca của chúng ta là tai hoạ, thì đạ sớm làm sơn trại san thành bình địa rồi, một đám ngu vãi lol." Tiểu Bì lớn tiếng nói, vì để cho mọi người bên trong sơn trại nghe được.
Lão Bát lên tiếng phụ họa, cao giọng đáp lại: "Nói không sai, còn tai hoạ, bộ đang đóng phim a!"
Hòa Thượng vỗ ót của Tiểu Bì cùng Lão Bát: "Nói cái gì vậy, có cái gì tốt không, chúng ta đi nhanh lên, đỡ hù chết bọn họ."
Một đám trại dân nghe vậy, từng cái khuôn mặt đỏ bừng.
"Lăng Tu ca ca, Lăng Tu ca ca..."
Hồng Thuận đột nhiên kéo cửa phòng ra đi như bay, mẫu thân của nàng gọi theo phía sau, có thể thấy được, nàng thật vất vả mới giãy ra khỏi tay của mẫu thân nàng.
Thân thể nhỏ xinh chạy rất nhanh, lại không chú ý dưới chân, bị một tảng đá nhô ra cản lại, cả người tè ngã xuống đất.
Lăng Tu cau mày, lướt tới như một đạo Tật Phong, nâng nàng dậy, thân thiết hỏi: "Hồng Thuận có đau không?"
"Không đau, Hồng Thuận không đau!"
Hồng Thuận lộ ra một vẻ mặt ngây thơ tươi cười, trên lỗ mũi dính một chút bùn đất, còn giấu tay ở phía sau.
Lăng Tu cầm nàng tay vừa nhìn, hai bàn tay nhỏ bé đều bị hạt cát trên đất mài rách, Hồng Thuận mặc dù nói không đau, nhưng lại nhíu chặt lông mày cùng mím thật chặt cái miệng nhỏ nhắn.
"Lăng Tu ca ca, ngươi phải đi sao?" Hồng Thuận hỏi.
"Ân, ta đi rồi Hồng Thuận phải ngoan nghe, cho dù gặp phải chuyện khó hơn nữa cũng không được khóc, phải học cách kiên cường." Lăng Tu dặn dò, hắn vừa gặp tiểu cô nương này mà như đã thân, thích ý không nói ra được.
Mắt Hồng Thuận đỏ một vòng: "Lăng Tu ca ca còn có thể trở về không?"
Lăng Tu không muốn làm tan biến hi vọng của nàng, gật gật đầu nói: "Sẽ."
"Lúc nào Lăng Tu ca ca trở về?"
"Lúc nào Hồng Thuận không khóc nhè nưa, thì ta sẽ trở về."
Lăng Tu am hiểu việc nói chuyện cùng con nít, đây là một loại ước định biến tướng, chỉ cần Hồng Thuận không khóc, năng lực của nàng liền vĩnh viễn sẽ không bị kích phát, liền sẽ không bị những người mê tín này xem như tai hoạ mà đòi xử tử.
"Tốt, sau này Hồng Thuận sẽ không khóc."
Hồng Thuận đưa tay xoa xoa khóe mắt sắp tràn ra nước mắt, hướng Lăng Tu nở nụ cười, sau đó lấy ra một món đồ từ trong túi, "Lăng Tu ca ca, này cho ngươi!"
Lăng Tu nhìn kỹ, đó là một cái móc điện thoại hình con gấu mèo, nhìn rất tinh xảo, rất đáng yêu.
Hắn biết, đây là phương thức biểu đạt tình cảm thuộc về các tiểu cô nương, cái móc hình con gấu này, hẳn là món đồ Hồng Thuận rất thích, mới có thể tùy thân mang theo như vậy.
"Mẹ nói, đây là phù bình an, mang ở trên người thì có thể bảo đảm bình an, Lăng Tu ca ca, ngươi mang ở trên người, nó sẽ phù hộ ngươi." Hồng Thuận nói, giọng trẻ con non nớt, lộ ra một loại để cho linh hồn người ta xúc động.
Lăng Tu khẽ mỉm cười, nhận lấy: "Tốt, cảm tạ Hồng Thuận." Sờ sờ đầu Hồng Thuận, đứng dậy, tâm tình hơi có chút phức tạp nói, "Hồng Thuận tạm biệt."
"Lăng Tu ca ca tạm biệt!" Hồng Thuận ngẩng đầu, một đôi mắt đen như hắc bảo thạch long lanh nhìn Lăng Tu.
Nói thật, trong nháy mắt này, Lăng Tu có xung động đem nàng mang theo bên người, nhưng lần đi Huyễn Thành này sẽ chẳng biết hung cát, mang theo nàng là không có lý trí, còn nữa, Hồng Thuận còn có mẫu thân nàng, ở trong sơn trại, mới là việc tốt nhất.
Rời khỏi sơn trại, tiến về hướng tây, có hơn hai mươi km lộ trình nửa là có thể đến Huyễn Thành.
Dọc theo con đường này, nội tâm Tiểu Bì càng ngày càng thấp thỏm bất an, thỉnh thoảng nhìn về phía sau.
"Ngươi làm sao vậy? Bệnh trĩ lại tái phát sao?" Hòa Thượng vỗ ót của hắn một cái, thanh âm tục tằng hỏi.
Tào Minh Khang ở một bên trêu ghẹo nói: "Không biết có phải lại dự kiến nguy hiểm gì nữa không?"
"Có thể dự kiến nguy hiểm gì a, nói bản tiểu thư xem thử, trước đây hắn đều là vận khí, trên đời này làm gì có năng lực dự kiến nguy hiểm như vậy." Tương Linh Tuệ khẽ cười nói.
Tiểu Bì không để ý tới, đi thẳng tới bên người Lăng Tu, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc: "Thất ca, sơn trại hình như đã xảy ra chuyện, ta vừa mới tiên đoán được hình ảnh Lăng Đại xuất hiện ở sơn trại."
"Lăng Đại?"
Lăng Tu nhíu lông mày, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Đại, hắn đã cảm thấy tên này ẩn tàng cái gì rồi, mà Tiểu Bì càng có tâm lý kiêng kỵ đối với Lăng Đại, đây càng nói rõ bản thân Lăng Đại có vấn đề.
"Trở lại!"
Tương Linh Tuệ vừa nghe, nhất thời cũng không cam tâm tình nguyện : "Trở lại? đã đi năm sáu km rồi, còn muốn trở lại sao? Nói chuyện gì vậy."
"Ngươi câm miệng!" Lăng Tu lạnh lùng nhìn chòng chọc nàng.
Khí cơ cường đại bao phủ nàng, Tương Linh Tuệ tuôn ra một cổ mồ hôi lạnh, theo bản năng ngậm miệng lại, không dám nhìn thẳng ánh mắt Lăng Tu.
Lăng Tu không nói gì, gương mặt bình tĩnh, Tiểu Bì dự kiến thấy Lăng Đại, mà nội tâm của hắn cũng có một tia lo lắng, lo lắng này có liên quan tới an nguy của Hồng Thuận.