Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Ngoài đám người Hòa Thượng, mọi người bên trong trại, đều dùng nhãn thần rung động nhìn Lăng Tu, đó là một loại khí tức để cho bọn họ không từ tự chủ được mà run sợ, âm hàn đến tận xương, thâm nhập đến cốt tủy.
"Tà... Tai hoạ, hắn cũng là tai hoạ!" thân thể Khương Đào run rẩy, vẻ mặt kinh hoảng nói.
"Tai hoạ, thất ca của chúng ta nếu như là tai hoạ, ngươi đã sớm đi Tây Thiên gặp Phật tổ rồi." Tiểu Bì giận dữ nói.
Mọi người sợ hãi một trận...
Lúc này, Lăng Tu đưa bỏ tên kia xuống, lại đi tới chỗ Hồng Thuận đang khóc.
"Lăng Tu ca ca..." Hồng Thuận nghẹn ngào nức nở nhìn hắn, thân thể nhỏ xinh bởi vì sợ mà lạnh run.
Lăng Tu cười cười, khom lưng, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Có ta ở đây, không có người nào có thể thương tổn ngươi."
"Ân" Hồng Thuận ỷ lại gật đầu.
Nữ nhân vội vàng đem kéo Hồng Thuận vào trong lòng, cảnh giác nhìn Lăng Tu lộ ra hình thái biến chủng, so với việc mọi người đòi giết Hồng Thuận, Lăng Tu càng làm cho nàng cảm thấy nguy hiểm hơn, làm cho nàng cảm thấy người sẽ gây bất lợi cho con gái của mình.
Lăng Tu không thèm để ý chút nào, xoay người, mặt nhìn mọi người, ánh mắt quét một vòng, bình tĩnh nói: "Hắn nói không sai, ta là tai hoạ, Hồ Điệp không phải là do Hồng Thuận triệu hoán tới, mà là do ta triệu hoán tới."
Cái gì?
Hồ Điệp là do hắn triệu hoán tới?
Mọi người nghe vậy, ồ lên một mảnh.
Bọn Hòa Thượng cũng ngạc nhiên một trận, nhưng rất nhanh bọn họ đã hiểu, là Lăng Tu muốn cứu Hồng Thuận tiểu cô nương này, bọn họ chỉ là khách qua đường, ngày mai sẽ sẽ rời đi, gánh vác hết thảy chịu tội thì có sao.
"Ngươi nói láo, Hồ Điệp rõ ràng là do Hồng Thuận triệu hoán tới, ngươi là tai hoạ, nàng cũng là tai hoạ." Khương Đào chỉ vào Lăng Tu quát lên.
Lăng Tu không nói gì, xòe bàn tay ra, một con Hồ Điệp sặc sỡ như là tiếp thu được mệnh lệnh nào đó, vỗ cánh bay từ trên cửa sổ vào lòng bàn tay của hắn, sau đó, lại có hai con Hồ Điệp bay tới, vây quanh hắn.
"Là hắn, thật là hắn khống chế Hồ Điệp giết người!"
"Chết tiệt, chúng ta hiểu lầm Hồng Thuận, cái người này mới thật sự là tai hoạ."
"Là hắn khống chế Hồ Điệp sát hại Hoàng Sở Đào."
Mọi người hoảng sợ kêu lên.
Diệp Lương Thần không thể tin được đây là thật, hắn bước ra một bước, hỏi: "Đại ca, Hồ Điệp này thật là do ngươi triệu hoán tới sao?"
"Không sai, nhìn Hoàng Sở Đào không vừa mắt, liền mượn Hồ Điệp giết hắn." Lăng Tu nhàn nhạt trả lời, đồng thời, lực lượng tinh thần tiếp tục khống chế mấy con Hồ Điệp này.
"Tai hoạ, tai hoạ đáng sợ a, thời kì an bình của sơn trại chúng ta đã chấm dứt!" Khương Đào nói.
"Không có khả năng lưu hắn lại ở trong sơn trại."
"Đây là tai hoạ, hắn sẽ giết mọi người chúng ta."
"Sơn trại của chúng ta đem không được bình an."
Mọi người ầm ĩ nghị luận, cuối cùng đều nhất tề biến thành một thanh âm: Giết hắn.
Giơ nắm tay lên cao, giọng cao vút: "Giết hắn, giết cái tai hoạ này!"
Thanh âm chói tai, làm người ta cảm thấy vô cùng huyên náo.
Bọn Hòa Thượng đang chuẩn bị, Lăng Tu bước ra một cước, chỉ nghe "Oành" một tiếng, mặt đất kiên cố bị hắn đạp nát, vô số khe nứt như mạng nhện lan ra bốn phía.
Ánh mắt của hắn lạnh băng, trên người bộc phát ra một cổ khí thế cường đại, giễu cợt hừ nhẹ một tiếng: "Giết ta? Các ngươi cảm thấy, các ngươi có loại thực lực này sao?"
"Rầm ~ "
Mọi người chật vật nuốt nước miếng một cái, hai mặt nhìn nhau một phen sau đó, một tráng hán hét lớn một tiếng, giơ một cây trường côn vọt tới.
"Ngươi đi tìm chết đi!"
Trường côn hăng đánh xuống từ không trung hung, đánh vào thiên linh cái của Lăng Tu.
Mặt Lăng Tu không chút thay đổi, cánh tay trái nâng lên, lấy cánh tay tiến hành đón đỡ, trường côn mang lực lượng vô cùng nện vào cánh tay hắn, giống như hai vật cứng rắn va chạm vào nhau, "Ba" một tiếng cây côn tứ phân ngũ liệt, khi người kia còn đang kinh ngạc, một bàn tay hóa thành đao, chém vào đầu vai của hắn, lúc này tên kia như một cộng bùn ngất trên mặt đất.
Tên thứ hai xông lên cũng bị Lăng Tu đạp một cước bay đi, phun ra một ngụm máu tươi sau đó ngất đi;
Người thứ ba xông lên thì bị một cái đạp vào mặt, ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh;
...
Vô luận xông lên bao nhiêu người, đều bị Lăng Tu đánh ngã, chiến lực kinh khủng bực này, để cho trại dân kinh khủng tới cực điểm.
Thân là đầu lĩnh sơn trại, tất nhiên Diệp Lương Thần là không thể ngồi coi mặc kệ, quát mắng một tiếng, một quyền đánh về phía Lăng Tu.
Rất nhanh quả đấm thế như chẻ tre, giã vào sau lưng Lăng Tu, nhưng làm hắn không thể tin là, một quyền này của hắn đánh vào trên người Lăng Tu giống như là gãi ngứa cho Lăng Tu vậy, hơn nữa còn hoàn toàn không cảm thấy đau.
Lúc này, lại phát hiện Lăng Tu quay người sang, một đôi mắt màu đỏ tươi lạnh lùng quét tới.
Diệp Lương Thần không chút nghĩ ngợi, lại đánh ra một quyền, lúc này đây hắn đã dùng hết toàn lực, mục tiêu là ngực Lăng Tu.
"Oành ~ "
Một tiếng trầm đục vang lên, Diệp Lương Thần chỉ cảm thấy một cổ lực lượng cường đại phản chấn truyền đến, dọc theo cánh tay lan ra toàn thân.
"A ~" phát ra một tiếng gào thét, cả người tè ngã về phía sau.
Không có khả năng, người kia làm sao có thể cường đại đến trình độ như vậy?
Ánh mắt Diệp Lương Thần run rẩy, khó có thể tin nhìn Lăng Tu đứng yên thẳng tặp như một gốc cây tùng, hắn xuất thủ, mà đối phương không có việc gì, ngược lại hắn lại bay ra ngoài, đây quả thực là một việc siêu thoát tự nhiên.
"Nha ~ "
Đám người thấy hắn bị thương, bất chấp cố kỵ đối với Lăng Tu, kêu to lao tới, móc ra môt cây chủy thủ từ bên hông, hung hăng đâm về phía trái tim Lăng Tu.
"Ầm ~ keng" một thanh âm kim loại va chạm vang lên.
Mọi người định nhãn vừa nhìn, không khỏi hoảng sợ thất sắc, Lăng Tu cư nhiên dùng tay không bắt chủy thủ.
Trời ạ, tên này là quái vật sao?
Mỗi người đều kinh hãi đảm chiến, mồ hôi lạnh ùa ra, hôm nay những gì nghe thấy nhìn thấy, đều phá vỡ nhận thức của bọn họ.
"Ngươi muốn giết ta?"
Lăng Tu lạnh lùng nhìn chằm chằm, thanh âm như là đến từ Địa Ngục, không hề có chút tình cảm nào. Những người khác còn không có lộ ra sát ý, Diệp Lương Thần cũng như vậy, nhưng tên này thì lại khác, một đao kia, hoàn toàn là muốn đâm chết hắn.
"Ta..."
Mộng du bỗng nhiên cảm nhận được lạnh cả người, một cổ hàn ý làm lông tóc của hắn chổng ngược lên, giống như là bị Độc xà nhìn chằm chằm vậy, ở vào một loại biên giới cực kỳ nguy hiểm.
Trong lòng Diệp Lương Thần hoảng sợ, bởi vì hắn phát giác được trên người Lăng Tu đang bộc phát ra sát khí, lúc này bất chấp cánh tay đang đau đớn, bò dậy từ dưới đất, phóng thấp tư thái nói: "Đại ca, nàng không phải cố ý, ngươi đừng tính toán cùng nàng!" rồi trừng hướng mộng du, quát lớn, "Còn không nhanh chóng xin lỗi Lăng Tu đại ca?"
"Đúng vậy... Xin lỗi!" Mộng du hoang mang lo sợ, Diệp Lương Thần nói cái gì thì nàng liền làm cái đó.
Lăng Tu hừ nhẹ một tiếng dời ánh mắt đi, hướng Hồng Thuận lộ ra một cái nụ cười nhu hòa, rồi không nói được một lời, đi ra ngoài dưới ánh mắt của mọi người.
Không người nào dám ngăn, cũng không có ai có dũng khí nói thêm cái gì...