Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Khi những người khác chạy đến nhìn thấy thi thể Hoàng Sở Đào, tất cả đều mở to hai mắt đầy vẻ kinh khủng, thi thể huyết nhục mơ hồ đã nói rõ một việc, Hoàng Sở Đào đã bị Hồ Điệp giết chết.
Hồ Điệp sát nhân!
Trời ạ, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Khủng hoảng bao trùm, tựa như phiến sương mù bao phủ tâm thần của mọi người.
Lăng Tu bước vào trong phòng, chỉ thấy Hồng Thuận đã hôn mê bất tỉnh, bị mẫu thân nàng thật chặt ôm vào trong ngực, thân thể mẫu thân nàng lạnh run, y phục trên người đều bị phá nát, da dẻ thì bầm tím, khóe miệng chảy ra máu tưới.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, ngươi có biết hay không?" Diệp Lương Thần cũng chạy vội vào, mở miệng dò hỏi.
Mặt nàng không có chút thay đổi, cúi đầu liếc nhìn Hồng Thuận sau đó chất phác nói: "Hắn uống rất nhiều rượu, rồi cầm dây lưng đánh ta, Hồng Thuận cản lại, cũng bị hắn đánh vài cái, Hồng Thuận khóc, rất nhiều Hồ Điệp liền bay đến, rồi cắn chết hắn."
Diệp Lương Thần hoảng hốt: "Ngươi nói là, Hồng Thuận khống chế Hồ Điệp sát hại Hoàng Sở Đào?"
Cái gì?
Hồng Thuận có thể khống chế Hồ Điệp giết người?
Nghe được câu này trên mặt mọi người đều biến sắc, có thể khống chế Hồ Điệp, này... Đây tuyệt đối là quái vật, không phải là người!
Nữ nhân không nói gì, ngẩng đầu nhìn mọi người, dưới ánh đèn u ám, thấy không rõ mặt nàng, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt nàng đờ đẫn, ánh mắt kia có chút cảm giác bất lực.
Bọn Hòa Thượng cũng phi thường khiếp sợ, Hồng Thuận là người có năng lực, việc này hoàn toàn ngoài dự liệu của bọn họ, bất quá hồi tưởng lại luôn luôn có một con Hồ Điệp đi theo nàng, thì đã có thể giải thích được hết thẩy.
"Những con Hồ Điệp đó thật là do Hồng Thuận triệu hoán tới sao?" Một người đi ra, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Nữ nhân còn chưa tỉnh lại từ trong ác mộng, ngơ ngác trả lời: "Hồng Thuận khóc, Hồ Điệp liền bay tới, Hồng Thuận dừng khóc, những Hồ Điệp đó liền bay đi."
Người này sắc mặt chợt biến, nhãn thần nhìn về phía Hồng Thuận giống như là đang nhìn ma quỷ, kiêng kỵ và sợ hãi: "Có thể xác định, Hồng Thuận chính là yêu nghiệt chuyển thế, nhất thiết phải xử tử nàng, bằng không toàn bộ sơn trại chúng ta sẽ không có ngày bình an."
Làm Cảnh Trấn là thầy bói có danh tiếng, rất nhiều người đều sùng kính đối với, ngay cả việc dựng sơn trại, cũng là do hắn dùng la bàn định vị mới xác định được chỗ làm, sau đó, chưa bao giờ có tang thi đi tới nơi này, dùng lời của hắn mà nói, đây là một chỗ Niết bàn, là được sơn thần phù hộ, bất luận là tai hoạ gì cũng sẽ không xông vào được nơi đây.
"Nghe Khương lão tiên sinh, xử tử nàng, nhanh xử tử nàng a!" Một người người phụ nữ hoảng sợ kêu lên, nàng đã sợ vỡ mật.
"Xử tử cái yêu nghiệt chuyển thế này đi!"
"Vì an nguy của sơn trại, xử tử Hồng Thuận!"
"Có thể triệu hoán Hồ Điệp giết người, hơn nữa còn giết chết cha của mình, Hồng Thuận nhất định là yêu nghiệt!"
Mọi người đều lên tiếng, giọng nói hết sức kích động, ánh mắt nhìn về phía Hồng Thuận tràn đầy vẻ sợ hãi và địch ý.
"Nói bậy, cái gì mà yêu nghiệt chuyển thế, Hồng Thuận chính là người có năng lực, bởi vì còn nhỏ, cho nên không có cách nào nắm năng lực của mình trong tay, lúc này mới đưa đến sự kiện Hồ Điệp giết người." Lão Bát lớn tiếng giải thích vì Hồng Thuận.
"Ngươi biết cái gì, ta đã tính ra rồi, Hồng Thuận là tai hoạ, nếu như lưu nàng lại, mối họa sẽ lớn vô cùng, toàn bộ sơn trại đều có huyết quang tai ương." Nam lão giả Khương Đào quát lên.
"Mê tín, ngươi này hoàn toàn là mê tín!"
Tiểu Bì nhịn không được lên tiếng, "Bay giờ mà các ngươi còn tin những thứ này."
"Ngươi..." Khương Đào tức giận đến trừng mắt, cũng nhất thời nghẹn lời.
"Khương lão, ngươi có lầm hay không, Hồng Thuận chỉ là đứa bé, sao lại là tai hoạ được?" Diệp Lương Thần cau mày, muốn đem Hồng Thuận ra xử tử thật, hắn cũng không đành lòng .
Khương Đào thở dài một hơi, nói: "Có thể khống chế Hồ Điệp giết người, thử hỏi, đây không phải là tai hoạ vậy là cái gì? Lương Thân, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, cần phải xử tử Hồng Thuận, bằng không sơn trại chúng ta sẽ có tai vạ đến nơi a."
"Lương Thần, Khương lão nói như vậy, bây giờ chúng ta liền xử tử Hồng Thuận sao?."
"Đúng, nói không sai, nếu là tai hoạ, thì nên giải quyết nàng khi nàng còn chưa lớn lên."
"Xử tử Hồng Thuận, xử tử nàng!"
Một đám người bên trong Sơn trại đều đứng ở trận doanh của Khương Đào, niên kỷ càng lớn thì càng sợ chết, càng thờ phụng ngưu quỷ xà thần.
Lúc này, nữ nhân cũng hồi tỉnh lại, đem Hồng Thuận ôm thật chặt ở trong lòng, cảnh giác nhìn mọi người: "Không nên thương tổn nữ nhi của ta, nàng không phải là tai hoạ, nàng không phải là tai hoạ!"
"Con gái ngươi có thể triệu hoán Hồ Điệp tới giết người, không thể nghi ngờ gì nữa nàng là tai hoạ, ngày hôm nay nàng giết là cha, ngày mai sẽ giết ngươi, ngày kia liền đến phiên chúng ta." Khương Đào dùng sức chống cây gậy,như tế ti cổ đại lớn tiếng nói.
"Không, không phải, nữ nhi của ta không phải là tai hoạ, nàng không phải là..." Mặt nàng lộ vẻ kinh khủng, nước mắt chảy xuống, lộ ra vẻ bất lực.
"Có đúng là tai hoạ hay không đều không phải do ngươi định đoạt." Khương Đào chỉ Hồng Thuận, "Vì an nguy của sơn trại, mau đưa Hồng Thuận ra xử tử."
Vài tên nam tử nhất thời vén tay áo xông tới.
Lúc này, Hồng Thuận tỉnh lại, thấy vài tên nam tử hung thần ác sát đi tới, nhất thời sợ đến khóc lớn.
Nàng vừa khóc, vốn đám Hồ Điệp đã biến mất lại xuất hiện lần thứ hai từ trong trời đêm, bay ở ngoài cửa sổ, có còn rơi trên cửa sổ, mắt màu đen lộ ra một cổ khí tức khát máu nhìn chằm chằm mọi người bên trong phòng.
"Rầm ~ "
Mỗi người chật vật nuốt nước miếng một cái, mồ hôi lạnh tuôn ra, sắc mặt trở nên trắng bệch.
"Nàng lại thi triển yêu pháp, nhanh, mọi người nhanh giết chết nàng." Khương Đào quá sợ hãi, thanh âm lộ ra một cảm giác khủng hoảng.
Vốn mọi người còn đang nghi hoặc nhưng bay giờ thì đã hoàn toàn tin tưởng Hồng Thuận chính là tai hoạ, khi bị sợ hãi chi phối, bọn họ không nói hai lời, nhào tới hướng Hồng Thuận.
"Dừng tay!" Lăng Tu hét một tiếng, đứng lên.
Uy áp Cường đại tản ra, làm linh hồn người ta không tự chủ được mà run sợ, mấy tên lao vào tên nàng cũng dừng bước.
"Đây là chuyện bên trong sơn trại của chúng ta, ngươi một người ngoài đừng để ý làm gì." Khương Đào quát lên, "Mau xử tử Hồng Thuận!"
Khi hắn quát mắng, này vài tên lại động một lần nữa.
Lăng Tu vung tay một cái, níu lấy áo một người, cánh tay nâng lên, một người nặng chừng một trăm ba bốn mươi cân liền bị nhấc lên khỏi mặt đất, bị hắn giơ lên giữa không trung.
"Ta nói dừng tay, không nghe được sao?"
Con ngươi màu đỏ tươi sắc hiện lên, lạnh lùng nhìn chăm chú vào đám người này, khí tức khát máu hung tàn phát ra từ trên người hắn, gian nhiệt độ chợt giảm xuống.
Tê...
Màu đỏ mắt! ?
Làm sao có thể? Tên này rốt cuộc là người nào?
Trại dân cũng hít sâu một hơi, tất cả đều choáng váng, lông tơ cả người cũng dựng thẳng lên, mồ hôi lạnh ùa ra như mưa.