Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
"Ba ~ "
Tựa hồ còn cảm hỏa hậu còn chưa đủ, Diệp Lương Thần lại hung hăng quạt tên kia một cái tát, lực đạo lớn cực kỳ làm thiếu niên kia lảo đảo.
Nhục nhã, phẫn nộ, ủy khuất... đầy rẫy trong nội tâm, thân thể hắn run rẩy, giơ đao lên thật cao, trong cổ họng phát ra một tiếng gào thét, hai mắt càng đỏ đậm như dã thú phát cuồng, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Lương Thần.
"A a a ~ "
Đang ở lúc hắn gào thét lớn muốn chém Diệp Lương Thần, Diệp Lương Thần tay mắt lanh lẹ, đoạt lại cây đao, sau đó trấn an đập bờ vai của hắn, nhếch miệng cười nói: "Được rồi, ngươi tốt nghiệp, ngươi thành công khắc phục sợ hãi của mình, rất tốt."
Trên thực tế cũng toát mồ hôi lạnh cả người, nếu như không đoạt được cây đao, không cần hoài nghi chút nào hắn sẽ bị chém chết.
Tên kia lại như không nghe được, chỉ đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt đó toát ra nỗi hận không thể đem hắn ra bầm thây vạn đoạn.
Diệp Lương Thần không khỏi khẩn trương một trận, vỗ một ngực thiếu niên này an ủi: "Tiểu tử đừng như vậy, ngươi đã thành công khắc phục sợ hãi của mình, đây là một chuyện đáng giá, đến, cười một cái nha, căng thẳng như vậy làm gì."
Tên kia vẩn không thèm để ý tới, hiện tại hắn chỉ muốn đoạt lấy cây đao, sau đó hung hăng đâm vào bụng Diệp Lương Thần.
Diệp Lương Thần cảm giác mình như bị một đầu dã thú nhìn chằm chằm vậy, trong lòng đầy sợ hãi, thiếu niên này không để ý tới hắn, hắn liền đưa tay, vươn ngón cái cùng ngón trỏ nhấn vào hai mép, lại kéo lên, khiến cho tên thanh niên này lộ ra một cái mỉm cười, chỉ là cái mỉm cười này không hợp với ánh mắt sát nhân kia, thấy thế nào cũng không được tự nhiên.
Rồi không để ý tới tên này, lại bước ra một bước, hướng năm tên thanh thiếu niên còn lại nói: "Tiểu tử này đã chứng minh dũng khí của hắn, kế tiếp đến phiên các ngươi, kế tiếp ai tới?"
"Ta đến!" Một tiếng quát đầy uy nghiêm truyền đến.
Diệp Lương Thần quay đầu, thấy khóe mắt Hòa Thượng như sắp nứt ra, trong tay nắm một thanh trường đao nổi giận đùng đùng đi tới hướng hắn.
Trên mặt lộ ra một cái nụ cười còn khó coi hơn so với khóc, vung hai tay lên, nói với tên thiếu niên kia: "Huấn luyện đến đây kết thúc, ngày mai ta sẽ dạy mọi người cái khác, tốt, giải tán, các ngươi nếu mà không có chuyện gì thì tiếp tục ở chỗ này huấn luyện, ta có chút việc gấp, trước hết phải đi."
Nói xong, liền chạy đi.
Ngay từ đầu còn có thể bảo trì việc đi bộ một cách trấn định, khi thấy Hòa Thượng gào thét lớn đuổi theo hắn thì, lúc này lại tựa như con thỏ nhanh chân bỏ chạy, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi đâu rồi.
"Vương bát đản, coi như ngươi chạy nhanh, nếu không lão tử sẽ chém chết ngươi!" Hòa Thượng khua trường đao trong tay vài cái, không cam lòng hướng Diệp Lương Thần rời đi hét lên.
Quá đáng giận, không chỉ có để cho hắn cái trang thành gái, còn để cho hắn đưa tay vào trong rương có một con rắn, đơn giản là không thể nhẫn được nữa.
Thanh niên cũng phẫn nộ không chịu nổi, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm trường đao trong tay Hòa Thượng, trong đầu tính toán hình ảnh cầm đao đâm chết Diệp Lương Thần.
Hòa Thượng cho rằng hắn đang trừng mình, lửa giận "Tăng tăng tăng" đi lên, tiến lên tát hắn một cái, quát lên: "Ngươi nhìn gì?"
Lực đạo lớn hơn Diệp Lương Thần không biết bao nhiêu lần, thanh niên như quay vài vòng rồi ngã sập trên mặt đất, lửa giận bị Hòa Thượng tát một cái thì bị tiêu tán liền, kế tiếp chính là ủy khuất không nói ra được, "Oa" một tiếng khóc lên.
*
Cuộc huận luyện không có ý nghĩa mà lại có một chút thực dụng đã qua đi, nghênh đón buổi tối.
Diệp Lương Thần thân là trại chủ, nói muốn khoản đãi đám người Lăng Tu thì phải làm cho xong, có rượu có thịt, còn có vũ đạo.
Hòa Thượng cũng tha thứ cho hắn, bất quá ai cũng không biết, sau đó Hòa Thượng đi tìm cái con rắn hổ mang kia. Hắn không phải là muốn nấu canh rắn, mà là muốn nó lại cắn hắn một ngụm, bởi vì trong nháy mắt khi con rắn hổ mang cắn hắn một cái, có một nhỏ cái đoạn ký ức nổi lên, đó là hình ảnh máu tươi, chiến tranh, cùng với sứ mệnh...
Lăng Tu bình tĩnh uống một chén rượu, nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy Hồng Thuận cùng cha mẹ nàng, đang chuẩn bị hỏi Diệp Lương Thần, lại bỗng dưng phát hiện, một con Hồ Điệp có màu sắc sặc sỡ ở phía xa, hình thể lớn hơn gấp năm sáu lần so với bình thường, hai cánh mở rộng ra rồi lại đập lại, trên cánh trải rộng hoa văn, như một cái vẻ mặt nào đó, làm người xem hoa cả mắt.
Khi mở rộng tầm nhìn, thần sắc Lăng Tu chợt biến, phía sau con Hồ Điệp này, là một đám Hồ Điệp đếm không hết, chúng nó lẳng lặng ẩn nấp ở trên mặt đất, tựa như một đám dã thú đang ngủ đông, tùy thời sẽ tấn công.
Lăng Tu lại cũng ngồi không yên, đứng lên, ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, trên cây, trên hàng rào..., đều bị Hồ Điệp xâm chiếm, rậm rạp, còn có rất nhiều Hồ Điệp lục tục bay tới, lục tục rơi trên đất trống.
Lúc này, cũng có người khác phát hiện những còn Hồ Điệp này, tiếng kêu sợ hãi nổi lên bốn phía.
"Trời ạ, làm sao lại có nhiều Hồ Điệp như vậy!"
"Chuyện gì xảy ra? Tới cùng thì đã có chuyện gì xảy ra?"
"Chúng nó tới từ nơi nào?"
Khủng hoảng tràn ngập, mỗi người, đều tự cảm thụ được một cổ sợ hãi đến từ linh hồn.
Toàn bộ sơn trại, trong nháy mắt đều yên tĩnh lại, có thể nghe được tiếng châm rơi. Lúc này, một tiếng tiểu cô nương khóc truyền đến, hẳn là đã sớm có từ lâu, chỉ bất quá vừa rồi vì quá mức huyên náo, nên mọi người mới không nghe được mà thôi.
Lăng Tu nhíu lông mày lại, tuy rằng mới tiếp xúc không lâu với Hồng Thuận, nhưng hắn vẫn có thể nhận rõ đây là tiếng khóc của Hồng Thuận, lúc này liền chuẩn bị chạy vào nhà Hoàng Sở Đào, xem đến tột cùng thì có chuyện gì xảy ra.
Mà lúc này, tiếng khóc trở nên cao vút, tê tâm liệt phế...
Cùng lúc đó, rậm rạp chằng chịt Hồ Điệp bắt đầu vỗ cánh, động tác đều nhịp, thật giống như một đám binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh, sau một khắc, "Ong ong ông" phóng lên cao, che kín bầu trời, giống con dơi vậy bay về hướng nhà Hoàng Sở Đào.
Chỉ chốc lát sau, vang lên tiếng Hoàng Sở Đào kêu thảm thiết thê lương, coi như là cách khá xa, cũng để cho người ta nghe rợn cả tóc gáy, linh hồn phải run rẩy.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nghẹn họng nhìn trân trối, nội tâm đã lâm vào sợ hãi.
Lăng Tu không nói được một lời, hóa thành một đạo Tật Phong, chạy về hướng nhà gỗ, bọn Hòa Thượng cũng đi theo sau, Diệp Lương Thần cũng đã tỉnh hồn lại, chạy như điên.
Cửa sổ Nhà gỗ đều bị hủy hoại, thời điểm mọi người chạy đến, hết thảy Hồ Điệp đều bay ra từ bên trong, lập tức giải tán ở trong trời đêm, biến mất rất nhanh trong tầm mắt mọi người, phảng phất như chúng nó không xuất hiện qua vậy.
Còn chưa đi vào trong phòng, Lăng Tu cũng đã nghe thấy được một mùi máu tươi nồng nặc, vọt vào trong phòng, chỉ thấy một thi thể huyết nhục mơ hồ nằm trên mặt đất, quần áo bị nghiền nát, mặt ngoài da thịt cũng không có một chỗ nào hoàn chỉnh, hình như bị thiên đao vạn quả vậy.
Tròng mắt đã không còn, mũi cũng giống như bị móc xuống vậy, lỗ tai cùng môi cũng không cánh mà bay, thi thể chảy máu đầm đìa, tử trạng cực kỳ thê thảm, từ hình thể thì có thể nhận ra, người chết chính là Hoàng Sở Đào.