Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Hòa Thượng cất bước đi tới, lỗ mũi hướng lên trời, hoàn toàn không có để ý tới việc Diệp Lương Thần huấn luyện, hơn nữa vừa nghĩ tới hình ảnh lúc trước Diệp Lương Thần hôn môi hắn, trong lòng đã có một cảm giác không thoải mái.
"Mau tránh ra!" Khí phách bàng bạc đẩy Diệp Lương Thần qua một bên.
Liếc nhìn cái rương trước mặt được miếng vải đen che đậy thật kín, phía trên có một cái lỗ, hoàn toàn nhìn không thấy bên trong có cái gì.
Toàn trường bỗng dưng yên tĩnh lại, Hòa Thượng cũng cảm thấy khẩn trương một trận, nội tâm thấp thỏm bất an, những gì không biết thì đúng là vô cùng đáng sợ, chí ít cũng để cho hắn lâm vào do dự, phảng phất như có một bàn tay vô hình nắm lấy trái tim của hắn, để cho hắn cảm giác được có chút hít thở không thông.
Mẹ nó, kệ nó!
Cảm thụ được khi mình đã trở thành tiêu điểm, Hòa Thượng không thể không làm, vén tay áo tay phải lên, dùng tốc độ cực nhanh đưa vào trong rương. Một cái duỗi tay này, lập tức cảm giác giống như là tráng sĩ đoạn cổ tay vậy, tùy thời sẽ khó giữ được tay của mình, lạnh lẽo, cả người nổi lên một tầng da gà, trái tim "Thùng thùng " nhảy lên kịch liệt.
Sáu thanh thiếu niên này toát mồ hôi, bởi vì ngoại trừ Diệp Lương Thần, ai cũng không biết trong rương có cái gì, các loại thứ đáng sợ thiên hình vạn trạng hiện lên ở trong đầu hắn, cái rương kia tựa như một hắc động, muốn thôn phệ tất cả linh hồn mọi người đều đi vào.
"Rất khẩn trương sao?" Diệp Lương Thần cười hắc hắc nói, biểu tình trên mặt nhìn rất âm hiểm.
"Cấp bách cái noãn, lão tử còn mò nữa nè."
Hòa Thượng kêu lên một tiếng, tay chậm rãi sờ soạn đáy hòm, ngoài mặt nhìn thì rất trấn định, kỳ thực thiên thiên vạn vạn cái lỗ chân lông toàn thân, cũng đang toát mồ hôi lạnh.
Đột nhiên, đầu ngón tay của hắn đụng chạm đến một cái thứ gì đó trơn trượt, nhất thời cả kinh, như bị chạm điện vậy, quắc mắt nhìn trừng trừng trừng hướng Diệp Lương Thần: "Ta DCM ngươi, ngươi thật sự có dũng khí thả một thứ còn sống ở trong này."
"Hắc hắc... Ta là đang huấn luyện, muốn chiến thắng sợ hãi, đương nhiên được làm thật, Hòa Thượng ca, ngươi biết sợ rồi sao, nếu như sợ hãi, liền rút tay ra đi, chúng ta thay cho một người khác." Diệp Lương Thần cười nói.
"Sợ hãi? cho tới bây giờ Lão tử vẫn không biết cái gì gọi là sợ hãi!"
Hòa Thượng đâu chịu được loại kích tướng này, lúc này bàn tay vung một cái, chụp vào vật dưới đáy hòm, muốn lấy nó ra từ trong rương, để tỏ rõ với mọi người lá gan của hắn.
Nhưng lúc này, trong rương truyền đến một tiếng bén nhọn, ngay sau đó, chỉ cảm thấy tay phải bị một cái mồm cắn phải, mấy cái rang khảm vào trong máu thịt, đau nhức bao trùm toàn thân trong nháy mắt.
Sắc mặt Hòa Thượng chợt biến, tay phải vươn nhanh như tia chớp, đồng thời lộ ra vật còn sống bên trong đang cắn tay hắn.
Đó là một con rắn sặc sỡ, nhỏ chừng ngón tay cái, chiều dài chẳng biết mấy phần, bởi vì nó đang gắt gao quấn cánh tay Hòa Thượng, miệng nó đang cắn cổ tay Hòa Thượng.
Tê...
Mọi người cũng hít một hơi khí lạnh, Diệp Lương Thần thực sự thả một con rắn ở trong rương, hơn nữa còn là rắn hổ mang có độc tính mạnh vô cùng.
Hòa Thượng dùng sức vung, rắn hổ mang quấn quanh cánh tay hắn đã bị vứt bay, sau đó dùng tốc độ cực nhanh bò vào đám cây cỏ biến mất, mà cổ tay hắn lưu lại hai cái miệng máu, tay sưng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, đau rát cùng cảm giác chết lặng đang dọc theo cánh tay vọt ra toàn thân, không kịp nói một câu đã choáng váng mắt hoa ngã sập trên mặt đất.
"Mau đỡ hắn dậy, ta tiêm cho hắn huyết thanh kháng độc." Diệp Lương Thần quá sợ hãi, lên tiếng gọi mọi người hỗ trợ.
Tiểu Bì và Lão Bát cũng cấp tốc xông lên, nâng Hòa Thượng dậy.
...
Nửa giờ sau, Diệp Lương Thần lại một lần nữa đứng ở trước mặt sáu thanh thiếu niên này, bất quá mặt hắn không còn như đầu heo nữa, mà là như bị vô số ong vò vẽ đốt qua vậy, con mắt trái hoàn toàn khép kín, dùng sức cũng không mở ra được, khóe miệng cùng mũi cũng còn lưu lại đầy vết máu, tất cả đều là do Tiểu Bì và Lão Bát ban tặng.
"Thực sự là vạn hạnh trong bất hạnh, ta sớm có chuẩn bị kháng độc huyết thanh, Hòa Thượng ca đã không sao, hắn sở dĩ té xỉu, không phải là bởi vì độc rắn, mà là bị chính hắn hù dọa, hắn rất sợ rắn, hiện tại biết chiến thắng sợ hãi trọng yếu cở nào chưa?, muốn sinh tồn được ở nơi này, nhất định phải học tập mới được."
Diệp Lương Thần ân cần nói, miệng phun ra liên tục, nước bọt bắn tung tóe, "Được rồi, không nói nhảm nữa, chúng ta tiếp tục, dạy các ngươi xong, các ngươi đều có thể tốt nghiệp, ta cho các ngươi mỗi người một thanh khảm đao, ngày mai sẽ có thể đi ra ngoài chém tang thi."
Sáu thanh thiếu niên đã sợ choáng váng, đây không phải huấn luyện, rõ ràng là đang liều mạng a.
Một người nhấc tay: "Ta có lời muốn nói."
"Nói!"
"Có thể không chơi hay không? Ta... Ta sợ hãi!"
"Không được, nhất định phải chơi, ta liều mạng dạy các ngươi, tên khốn kiếp nào dám buông tha, ta quyết không đáp ứng." Diệp Lương Thần đột nhiên gầm hét lên.
"Rầm ~ "
Sáu người rùng mình một trận, chật vật nuốt xuống một ngụm nước bọt.
"Loảng xoảng ~ keng"
Một thanh đao được ném xuống đất, Diệp Lương Thần cởi áo ra, lộ bụng ra, gương mặt chăm chú: "Hạng mục huấn luyện cuối cùng, chính là cầm thanh đao dưới đất, chém ta một đao, ai dám chém, người đó có thể tốt nghiệp."
Cái gì?
Sáu thanh thiếu niên hoàn toàn bối rối, người điên, đây nhất định là người điên, lại đòi bọn hắn cầm đao... chém hắn.
Lăng Tu cũng nhíu mày, tuy Diệp Lương Thần là biến chủng, nhưng nếu chém một đao vào bụng thật, sợ là cũng sẽ có nguy hiểm tới tính mạng, cái cuộc huấn luyện này có chút không thích hợp.
"Thần ca, ngươi xác định?"
"Nếu như đâm vào, ngươi sẽ chết a."
"Ngươi điên rồi sao?"
Sáu người đều lên tiếng, nào dám thực sự cầm đao đâm tới.
"Điên cái đầu mẹ ngươi, các ngươi là đám nhu nhược, thứ hèn nhát, cả đời chỉ có thể sống ở dưới cánh chim của người khác, không dám bước ra khỏi sơn trại nửa bước, ta nói cho các ngươi biết, các ngươi chính là chó, chỉ xứng ăn ~ cứt ở trong nhà cầu, ngay cả người mà cũng không dám chém thì sao dám đi ra ngoài chém tang thi, chém cái l-n mẹ mày, cút về bú sữa đi?, một đám phế vật." Diệp Lương Thần đột nhiên mắng to, hoàn toàn không còn chút hình tượng nào.
Sáu thanh thiếu niên này nhất thời phẫn nộ rồi.
Một tên lộ vẻ ngoan sắc, nhặt lên cây đao vọt tới: "Để chứng minh ta không phải là người nhu nhược, ta muốn đâm chết ngươi!"
"Ba ~ "
Một cái tát vang dội phiến ở trên mặt hắn.
"Muốn đâm chết ta thì nhanh lên, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?" Diệp Lương Thần quát, đồng thời càng tiến gần tới tên này, còn dùng tay vỗ vỗ bụng, phát ra từng tiếng đập như tiếng trống.
Thanh thiếu niên kia bỗng nhiên bị tát nên thần trí cũng thanh tỉnh lại, nếu đâm cây đao này xuống, Diệp Lương Thần hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nên không thể nào hạ thủ.
"Ba ~" lại là một cái cái tát vang dội.
"Đến a, đâm chết ta a, ta chờ ngươi đâm chết ta." Diệp Lương Thần vén áo lên cao, lớn tiếng nói.
Thanh thiếu niên kia mặt đỏ tới mang tai, mặt vô cùng nhục nhã, để cho hắn lại mất đi lý trí một lần nữa, mắt chậm rãi trở nên đỏ đậm.
Lăng Tu nhịn không được mà toát mồ hôi vì Diệp Lương Thần, hắn dám xác định tên này đều tham khảo tình tiết trong phim Châu Tinh Trì, một thanh niên bị kích thích như vậy, sẽ thực sự chém một đao sao?.