Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Bầu trời âm u tối nghĩa, đến thời điểm hoàng hôn thì càng tối hơn, khí tức tựa như một tầng sương mù bao phủ toàn bộ thế giới.
Bên trong sơn trại, Diệp Lương Thần hóa thân thành một đạo sư, hướng dẫn cho đám thanh thiếu niên này cách làm sao chiến thắng được nỗi sợ hãi.
"Ta đã nói với các ngươi, sợ hãi đều đến từ chính nội tâm của các ngươi, giống như từ nhỏ đến lớn, người nhà hoặc bằng hữu nói cho ngươi biết quỷ là một loại ma quái rất kinh khủng, cho nên khi các ngươi đi một mình trong hoang sơn dã lĩnh, các ngươi thường thường cảm thấy sợ hãi, cứ cảm thấy phia sau có cái gì đó đi theo, kỳ thực đây chẳng qua là do nội tâm của các ngươi tạo ra ảo giác mà thơi, cũng giống như khi các ngươi thấy tang thi thì cảm thấy sợ, nếu như có thể xoay ngược lại cái quan niệm này, như vậy các ngươi sẽ không còn sợ hãi nữa, bách chiến bách thắng."
Chiến thắng sợ hãi?
Lăng Tu nghe đến chủ đề này, không khỏi hồi tưởng lại khi tai nạn vừa mới phủ xuống, tình hình bên trong phòng trọ hiện ra rõ ràng ở trước mắt, phảng phất như mới ngày hôm qua.
"Làm thế nào để đảo ngược lại cái quan niệm này?" một tên thanh thiếu niên hỏi.
"Vấn đề này rất hay, hỏi rất hay, hỏi rất tuyệt."
Diệp Lương Thần vỗ tay một cái, "Đây chính là nguyên nhân ta đứng ở chỗ này, ta hướng dẫn và huấn luyện cho các ngươi, để các ngươi chiến thắng nỗi sợ hãi, trở thành người nối nghiệp tương lai của sơn trại." Chỉ tay vào Hòa Thượng, "Hiện tại tiếp tục chuyện vừa rồi, người nào đủ can đảm liền tiến lên hôn nàng một cái, không phải là hôn mặt, mà là hôn môi, còn phải hôn môi trong vòng năm giây."
"DCN nó, hôn môi? Quỷ mới sẽ đi làm ah, quá biến thái."
"Đúng vậy, nói đùa sao, ngươi có tìm Phượng tỷ đến cũng còn tốt hơn so với tên này."
"Không hôn, đánh chết cũng không hôn."
Mấy cái thanh niên này đều biểu thị sự kháng nghị mãnh liệt, ai có thể hôn được ngươi này?
"Các ngươi thiệt là, ngay cả cửa thứ nhất để chiến thắng sợ hãi mà cũng không quá nổi, xem ra sau này sơn trại không trông cậy nổi vào các ngươi rồi." Diệp Lương Thần lắc đầu thở dài.
Vừa nghe lời ấy, những thiếu niên này cũng không cam lòng.
"Nàng là nam nhân, hơn nữa còn xấu xí như vậy, ngươi nhìn miệng hắn kia, như một đóa cúc hoa, hôn nàng còn không bằng hôn cứt." một người nói.
Lúc này Hòa Thượng cũng không muốn làm nữa, nói xấu mình thì cũng thôi đi, còn bị người khác kỳ thị và vũ nhục như vậy, miệng như cúc hoa sao? Cúc hoa cái mẹ ngươi a!
Tiểu Bì và Lão Bát mừng như mở cờ, cũng may mà nhịn xuống không cười, bằng không sợ là sẽ bị Hòa Thượng xé rách miệng mất.
Diệp Lương Thần đi tới trước mặt thiếu niên kia: "Ngươi nói ngươi tình nguyện hôn cứt cũng không nguyện hôn nàng?"
"Ta..." thiếu niên kia nhất thời nghẹn lời, hắn thật là sợ Diệp Lương Thần sẽ mang đến một bãi cứt.
"Nói lại xem nào, ngươi tình nguyện hôn cứt cũng không muốn hôn nàng?" Diệp Lương Thần nói rất hùng hổ doạ người.
"Ta... Ta..."
Thanh thiếu niên kia đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, sau đó cắn răng một cái, chuyển đề tài nói, "Ngươi đã muốn dạy chúng ta cách xoay ngược lại quan niệm, chiến thắng được sợ hãi, ngươi cũng không thể nói mà không làm, ngươi hôn nàng trước, nếu mà ngươi dám hôn, chúng ta cũng dám hôn."
"Đúng đúng đúng, nói mà không làm là không được." Những thiếu niên khác đều lên tiếng phụ họa.
"Được, những thằng nhãi con này ép ta động thật ah, vậy ta sẽ làm như các ngươi mong muốn, nói cho các ngươi biết, trên thế giới này sẽ không có..., không thứ gì mà Hủ Quân ta sợ hãi."
Diệp Lương Thần bước nhanh đi tới gần Hòa Thượng, "Nhìn kỹ cho ta, hiện tại chính là thời khắc chứng kiến kỳ tích."
Nói xong, quệt mồm, hôn môi Hòa Thượng.
Hòa Thượng mở to hai mắt, nhỏ giọng nói: "Con mẹ nó ngươi nếu mà dám hôn một cái đi, lão tử sẽ giết chết ngươi."
"Hòa Thượng ca, ngươi phối hợp với ta một cái nha, vừa mới nói xong ai ui." Diệp Lương Thần nói.
Nói xong ngươi cái như đến Phật tổ a!
Hòa Thượng nó xung động muốn chửi má, nhưng cho tới bây giờ hắn đều nói chuyện thì luôn giữ lời, tuy rằng rất khó chịu, thế nhưng cũng không có động, hơn nữa còn cảm thấy Diệp Lương Thần sẽ không hôn thật, hẳn là chỉ mượn một cài kỹ sảo nào đó để cho người khác nghĩ rằng bọn họ đã hôn môi.
Thế nhưng trên thực tế, Diệp Lương Thần thực sự hôn miệng của hắn...
Thời gian cùng không quá hai giây, tất cả mọi người đều mở to hai mắt, không thể tin được nhìn một màn trước mắt, làm người ta hoàn toàn không chịu nổi chính là, Diệp Lương Thần lại còn duỗi... Đầu lưỡi.
Mẹ ngươi!
"Nôn ~ ah"
Vốn Tiểu Bì và Lão Bát đang đang nhìn Hòa Thượng liền nôn mửa liên tục, sáu thanh thiếu niên này cũng không ngừng nôn mửa.
Lăng Tu nhíu mày thật sâu, cũng buồn nôn, nếu không phải vì hắn có tính nhẫn nại rất mạnh, lúc này cũng phải nôn mửa.
"Lão tử ~ đi mẹ ngươi ~ !"
Kèm theo một tiếng rít gào tức giận, Hòa Thượng đá một cước vào ngực Diệp Lương Thần.
"A ~ "
Diệp Lương Thần phát ra một tiếng hét thảm tạo ra một đường vòng cung trên không trung bay ra ngoài, không đợi hắn phản ứng kịp, Hòa Thượng chùi miệng, phi nước bọt, xông lên như một cái đầu dã thú phát cuồng, tiến hành một trận quyền đấm chân đá.
"Mẹ nó, ta cũng chịu không được, phải đánh chết tên biến thái này!"
Tiểu Bì và Lão Bát cũng tức giận, lao lên, gia nhập vào đoạn đội ẩu đả Diệp Lương Thần.
Tiếng kêu thảm thiết giống như giết lợn vang lên, thẳng đến khi đánh Diệp Lương Thần mặt mũi bầm dập, bọn Hòa Thượng mới bỏ qua. Mà Hòa Thượng không kịp chờ đợi chạy về nhà gỗ, rửa mặt và thay một bộ đồ mới.
Nửa giờ sau, Diệp Lương Thần lại đứng ở trước mặt sáu thanh thiếu niên này một lần nữa, mặt xưng phù thành đầu heo, ngay cả nói chuyện cũng thấy khó khăn, đặc biệt hai mắt của hắn, như là bị ong vò vẽ đốt qua vậy, sưng híp thành hai nếp thịt gấp, nhìn từ xa lại thì giống như hắn đang nhắm mắt ngủ vậy.
"Được rồi, hiện tại mọi người nghĩ ta còn sợ cái gì không?"
Đối với vấn đề này, sáu thanh thiếu niên liền tin tưởng không có chút nghi ngờ nào, ngay cả cái loại mặt hàng này mà còn có thể hôn được, ngươi này quả thực là vô địch a.
"Các ngươi đã không có bất kỳ hoài nghi đối với ta, chúng ta lại huấn luyện tiếp."
Diệp Lương Thần dùng miếng vải đen đậy lên cái rương, "Trong này có một con thú biết cắn người, cắn một cái, là có thể cắn xuống một khối huyết nhục lớn, các ngươi thay phiên đưa tay vào để cảm thụ, đương nhiên, nó không nhất định sẽ cắn người, còn người nào bị cắn thì, ta cũng không biết phải nói."
Này...
Sáu thanh thiếu niên nhìn chằm chằm màu cái lỗ màu đen kia, chật vật nuốt nước miếng một cái, bên trong có một con vật biết cắn người, hơn nữa chỉ cần cắn một cái là có thể mất một khối huyết nhục lớn, không lẽ là rắn hay sao?
Nếu là rắn thật, ai dám đưa tay vào a!
Mỗi người đều nơm nớp lo sợ, tự nhiên phải sợ hãi rồi.
"Đã nói rồi, sợ hãi đều bắt nguồn từ những thứ không biết, hoàn cảnh không biết, tựa như khi các ngươi tới một nơi hoang vắng mà lại im ắng, các ngươi nhìn không thấy bóng dáng của tang thi, sẽ cảm thấy xung quanh khắp nơi đều đang ẩn giấu một con tang thi, chúng nó tùy thời sẽ lao tới cắn yết hầu của các ngươi, gặm huyết nhục của các ngươi, cũng giống tình hình bây giờ, cho nên, ta phải giúp các ngươi phá vỡ phần sợ hãi này." Diệp Lương Thần nói.
Nghe hắn nói, Lăng Tu cảm thấy không phải không có lý, Diệp Lương Thần đúng là đang huấn luyện người khác chiến thắng nỗi sợ hãi.
Lúc này, Diệp Lương Thần nhìn sang: "Đại ca, các ngươi cũng có thể cùng tham gia cái huấn luyện này!"
"Huấn luyện của ngươi, chúng ta không có hứng thú tham gia." Hòa Thượng nói.
"Hòa Thượng ca, ngươi nói như vậy chính là cảm giác mình rất có can đảm, ta liền hỏi ngươi, ngươi dám đưa tay vào không?" Diệp Lương Thần liền dùng chiêu khích tướng.
Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Hòa Thượng sao lại có thể nói bản thân không dám, liền đứng lên: "Có gì mà không dám, chút tài mọn, há có thể làm lão tử sợ hãi!" Hắn cũng không tin Diệp Lương Thần này thực sự có dũng khí để một con động vật hung tàn ở trong rương.